21 Chàng chỉ sợ Bạch Hạc theo sự điều động của nam nhân kia và sẽ đưa hắn đến đây, và từ trên cao nhìn xuống hắn sẽ thấy mọi cử động của chàng. Hắn sẽ biết vì nguyên nhân nào chàng lại chọn nơi hoang vu với tiết trời khốc liệt này làm nơi lưu ngụ.
22 Vương Tứ gọi là gã lãng tử không phải không đúng. Do y phục của gã vừa xộc xệch vừa nhơ bẩn, tuy rằng dung mạo của gã đang sạm nắng và phủ một lớp bụi phong trần nhưng sự tuấn tú của gã không vì thế mà kém đi.
23 - Là Trung Nguyên Vô Địch Kiếm Bạch Cao Sơn ?Riêng Đoan Mộc Hạ cứ hoang mang đến ngơ ngẩn thần tình:- Sao Từ bang chủ lại nói là Trung Nguyên Vô Địch Kiếm Bạch Cao Sơn?Đến lượt Từ Nguyên Hậu ngơ ngác nhìn cả hai:- Tiểu hữu làm sao vậy ? Còn môn chủ, không lẽ môn chủ cho Từ mỗ không nhận ra Thập Toàn Kiếm Pháp của Trung Nguyên Vô Địch Kiếm Bạch Cao Sơn?Tuy vẫn nôn nao chờ câu giải thích của Đoan Mộc Hạ như Từ Nguyên Hậu nhưng lẽ đương nhiên nguyên nhân sự nôn nao của chàng hoàn toàn khác với bang chủ Cái Bang.
24 - Nhị đệ muốn hỏi tam muội về Thập Toàn Kiếm Pháp phải không?Bạch Bất Phục thở dài và chậm lại cước trình:- Khi nghe đại ca gọi đó là Thập Toàn Kiếm Pháp của gia phụ, đệ chưa tin lắm.
25 - Ngươi tìm chết. Không những từ bên trên đổ ụp xuống mà thôi, kể cả phía tả lẫn phía hữu của vị công tử một lúc xuất hiện đủ mọi loại vân vụ. Và màn vân vụ dày đặc này ngay tức khắc bao phủ lấy toàn thân Bạch Y công tử, khiến bóng nhân ảnh của chàng chìm khuất đi như chưa hề hiện diện.
26 Trước mặt nàng, nằm trên nền động, Quỷ Tăng giờ chỉ còn là một cái xác vô hồn với toàn thân nhuộm huyết. Máu từ giữa ngực Quỷ Tăng trào ra giờ đã sậm lại đông cứng.
27 - Phục ca không hơn được hắn thật sao ?Tay cầm vuông lụa, có tự dạng của Quỷ Tăng chỉ điểm phương cách luyện âm công, Bạch Bất Phục vừa xếp lại vừa giải thích:- So về nội lực thì hắn không hơn ta.
28 - Đại ca lại nói nhăng nói cuội rồi. Không sợ Thôi Oanh Oanh giáo chủ cười cho sao ?Bạch Bất Phục kêu toáng lên:- Đại ca, tam muội. Bạch mỗ và Thôi giáo chủ đã quá lo lắng cho nhị vị.
29 Sừng sững diện đối diện với Đoan Mộc Hạ là một lão nhân đã quá cao niên kỷ với một ít dúm tóc còn lại vừa bạc vừa thưa. Trên tay của lão nhân vô danh chỉ là một đoạn cây có chiều dài xấp xỉ với chiều dài của thanh kiếm.
30 Và phải là một việc hoàn toàn phi lý khi nói rằng với một làn gió thoảng, tức gió không mạnh, nhưng lại đủ lực làm cho một thân hình to lớn đồ sộ phải nhích động.
31 - Chư vị chưởng môn hãy nghe tiểu nữ nói một lời. Lập tức, âm thanh oang oang của Vi Hữu Đạo, chưởng môn nhân phái Thanh Thành liền vang lên:- Nếu Đoan Mộc Hạ môn chủ không có biện pháp nào giữ cho các phái được yên ổn, xin chớ có lời thuyết phục tất cả cùng lưu lại đây, để rồi cùng phải bị Vô Vi Tiên Tử hủy diệt.
32 Trước khi Bạch Bất Phục kịp có phản ứng, Đoan Mộc Hạ lại lẹ miệng hỏi lão nhân:- Cho hỏi, lão tiến bối vừa tự nhận là Bạch Y công tử ?Lão nhìn nàng cảm kích:- Không sai.
33 Tràng cười kia là một hấp lực mãnh liệt cuốn chàng bay nhanh ra bên ngoài. Với những gì lão nhân nọ và Bạch Bất Phục vừa đối đáp, không kể những nhân vật đã từng quen biết chàng:Từ Nguyên Hậu, Thôi Oanh Oanh, Đoan Mộc Hạ, tất cả mọi người đương diện đều phấn khích hùng tâm và cùng lao ào ra.
34 - Hạ. hạ. ha…! Nạp mạng thôi, tiểu nha đầu. Đỡ!Nhìn về phía đó, Từ Nguyên Hậu lo lắng tột cùng thì thanh kiếm của Đoan Mộc Hạ vừa bị nhuyễn kiếm của mụ yêu phụ đoạn gãy.
35 - Tôn giá là hậu nhân hay chính là Quái Phướng Tà đao năm xưa?Giọng nói kia phẫn uất hỏi trả lại:- Ngươi hỏi để làm gì?Chàng cười mai mỉa:- Vì thái sư phụ của tại hạ có nói:nếu gặp lại tà đao quyết giết không tha.
36 - Bọn nghịch đồ đáng chết. Chúng dám thiêu huỷ Vô Vi Cung của bổn tiên tử. Mụ vẫy kình, mụ vung kiếm. Quái Phướng Tà Đao cũng quật phướng bạt đao. Và như hai làn gió thoảng, cả mụ Vô Vi và quái lão Tà Đao nhanh chóng bỏ trận lao đi.
37 Điều đáng lo ngại hơn là cả mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử lẫn lão Quái Phướng Tà Đao vẫn không thấy tung tích. Bồn chồn, nôn nao Đoan Mộc Hạ chợt nói lên ý nghĩ của nàng với Từ Nguyên Hậu:- Đại ca! Giả như nhị ca chạm trán bọn yêu quái, chúng ta lại ở đây chờ đợi vô tích sự, e nhị ca nguy mất.
38 Và mụ dù không nghe Bạch Bất Phục nói lời nào, nhưng qua cửa miệng của chàng không hề mấp máy, mụ biết chàng không hề đối đáp với mụ. Vì dù chàng có đối đáp đi chăng nữa, hai tai mụ bị nhét chặt những giẻ vải, mụ làm sao nghe được ?Đấy cũng là điều may cho mụ ?Không như Quái Phướng Tà Đao đang chết lặng cả người, đến nỗi lão không tài nào tiếp tục thi thố yêu công Quái Phướng và Tà đao của lão được nữa.
39 Và cảnh sắc hoàng hôn càng thêm mỹ lệ khi từng đàn chim nhạn rủ nhau chao nghiêng cánh và soi mình vào một mặt nước phẳng lặng đang phản chiếu ánh chiều tà.
40 Từ Nguyên Hậu sau một lúc ngẫm nghĩ đã tự đề xuất:- Nhị đệ ! Chúng ta đã là huynh đệ kết nghĩa, việc của nhị đệ cũng là việc của Từ Nguyên Hậu này. Nhị đệ nghĩ sao nếu Cái Bang của ta sẽ dốc lực kiến tạo lại Bích Dạ Cung cho nhị đệ ?Bạch Bất Phục dù cảm kích vẫn phải lắc đầu chối từ:- Không được đâu, đại ca ! Hãy khoan nói đến sự lợi hại của lãnh khí, lãnh thủy ở Bích Dạ Đầm có thể giết hại bất kỳ ai, chỉ riêng đặc tình thuỷ bất thuỷ, nê bất nê đã là một trở lực không thể vượt nổi rồi.