61
Editor: Du Bình.
“Bắt cóc?!” Tiêu Tử Nhưng còn đang rối loạn hấp thu động từ này, thì cửa phòng phẫu thuật được mở ra…
“Xin hỏi, ai là người nhà của hai vị này?” Bác sĩ khẩn trương hỏi.
62
“Không phải! Đều là ba hại các con bị thương! Ba xin lỗi… thực xin lỗi…” Chỉ vì mình bất cẩn hại Vũ nhi với Vân nhi, cảng nghĩ càng thấy mình ngu xuẩn!
Mình luôn là người gây phiền toái cho chúng…
“Sao có thể thế? Không phải là lỗi của baba!” Ám Vũ nắm lấy tay đại thúc.
63
Editor: Du Bình
“A! Tôi sẽ nghỉ ngơi! Sau này mọi việc do anh quản lý!” Ám Vân không chút nao núng, bỏ lại một câu.
“Sao cơ?! Nghỉ ngơi? Thiếu chủ! Sao ngài có thể nói những câu thiếu trách nhiệm như thế?” Nghĩa Diệp nghe xong quyết định của cậu, thiếu chút nữa thì hôn mê! Mất luôn lễ phép của đàn em.
64
Vân nhi ở một bên cười khà khà: “Anh ấy đang ghen tị với con đấy! Vì con được baba đút cho đó!”
Ám Vũ liếc mắt lườm cậu: “Câm mồm!” Đây là hẹn quá hóa giận nha!
“Haha! Hóa ra là thế a! Sao không nói cho ba chứ? Nào… A! Há mồm!”Cầm lấy bát cháo trong tay Ám Vũ, y múc lên một muỗng, đặt bên miệng thổi thổi rồi đưa vào trong miệng hắn.
65
“Vân nhi! Ba nói con nghe nè! Tiết Dật… cậu ấy… ngô!”
Ám Vân nghe thấy tên anh ta cũng sẽ không thích! Không nói đến hai lời lập tức hôn lên đôi môi sưng đỏ.
66
Editor: Du Bình
Ngay khi bắt đầu đi học, cha mẹ cậu đã cho cậu biết mình gánh trên vai trách nhiệm kế thừa nặng nề nên cậu chưa từng biết vui vẻ là gì.
67
Editor: Du Bình
Một buổi chiều nhàm chán, Ám Vũ, Ám Vân thừa dịp đại thúc ra ngoài, bàn bạc với nhau…
“Ca, anh không biết là ở bệnh viện lâu rất chán sao? Chả có gì mới lạ cả!” Ám Vân ngồi trên giường bệnh càu nhàu.
68 Ám Vũ giật nảy mình, ban nãy được chứng kiến hình ảnh hương diễm mà nói không ức chế chính là gạt người! Chỉ là hắn không nghĩ đến baba đã cao trào một lần mà không quên hắn, còn chủ động mở miệng giúp hắn giải quyết.