41
Editor: Du Bình.
“Haha! Những gì tôi làm đều là vì Tiểu Nhưng thôi!” Tiêu Linh Khâu hoà ái cười.
“Mẹ à, mẹ cũng biết Vũ nhi và Vân nhi sao?” Tiêu Tử Nhưng ngồi một bên, không hiểu gì hết.
42
Đại thúc một mực nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, thực không biết nên bắt đầu thế nào. Nếu nói ra, thì hai đứa có giận hay không?
Về đến nhà, thấy baba cứ nhìn chòng chọc vào TV đen xì, hai anh em trao đổi ánh mắt với nhau rằng y từ khi dời nhà họ Tiêu đã không được bình thường.
43
Editor: Du Bình.
Ám Vũ khẽ liếm môi đại thúc, đôi tay tham lam tiến vào bên trong quần áo của y ve vuốt… Lợi dụng lúc y thất thần liền với lưỡi vào bên trong khoang miệng nóng ẩm dây dưa với cái lưỡi rụt rè kia…
Hắn hận mình không thể đánh dấu chủ quyền lên từng ngóc ngách một.
44
Editor: Du Bình
Cao thấp xoa động, ngón tay còn ác ý cố tình gãi gãi đỉnh, thành công tặng baba một trận run rẩy…
“Không cần… như vậy… đừng…” Tiêu Tử Nhưng chịu không nổi khoái cảm từ việc cạo nhẹ như vậy, y sẽ nhịn không được…
Ám Vũ lúc này đang liếm hai trái anh đào nhỏ nhắn.
45 “Ngô… ân…” Đây là lần thứ hai của đại thúc, mà ngay từ lần đầu tiên y còn chưa được trải qua trận kích thích nào như thế này nên thân thể càng dị thường mẫn cảm.
46
Đại thúc cũng cùng lúc phóng thích, đem tinh dịch mình bắn đầy lên bụng…
Ám Vân lưu luyến rút vật của mình ra khỏi nơi mê người kia. Căn bản là cậu nhận ra đôi mắt đỏ ngầu của caca khi chứng kiến bộ dạng cầu tình mê người của baba nên đành phải đứng lên sau khi làm xong một lần.
47
Editor: Du Bình.
“A…” Sáng hôm sau, đại thúc bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào đến tỉnh, theo bản năng đưa tay lên che mắt.
“Ai da!” Kêu thảm một tiếng, y tê liệt ngã xuống giường.
48
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ám Vũ và Ám Vân đề phải đi làm, chỉ còn lại một mình Tiêu Tử Nhưng không có việc gì nằm trên giường.
Cặp sinh đôi không cho y động vào bất kỳ cái gì, rửa chén, quét nhà, giặt quần áo, dọn phòng,… đều khoán hết cho người giúp việc còn y nằm chơi dài.
49
Editor: Du Bình.
“Sao thế cha? Cha hãy nói cho con nghe đi!” Nghe giọng ông, dường như đã xảy ra việc rất nghiêm trong, trong lòng y đột nhiên có dự cảm chẳng lành…
“Là về Linh Khâu… Đêm qua ta phát hiện ra bệnh dường như quá nặng nên thừa dịp Linh Khâu ngủ ta liền gọi bác sĩ đến, không ngờ kết quả trả về là bệnh… máu trắng [1]…” Thời điểm Tiêu Chính Thanh nghe được cũng rất kinh sợ, không nghĩ chỉ là cảm mạo bình thường mà có thể ra được cái bệnh tác quái ấy!
“Cái gì ạ? Sao có thể?” Tiêu Tử Nhưng không khống chế được bản thân, rống to vào di động.
50
“Cái này…”Ám Vân sửng sốt. Xong! Chết chắc rồi!
“Các con… đã sớm biết?” Tiêu Tử Nhưng cúi đầu nói…
“…” Bị đoán ra sự thật khiến hai anh em nhất thời không biết nói gì… giải thích thế nào đây…
“Tại sao? Tại sao lại không nói cho ba biết?” Y nhịn nước mắt xuống… Mình mới là kẻ không biết cái gì… đau quá… hơn nữa hai đứa…
“Chúng con không cố ý…” Ám Vũ muốn ôm lấy baba an ủi, nhưng bị y đẩy ra.
51
Editor: Du Bình.
“Ba nói đi… ai tốt hơn đây?” Ám Vũ hơi ác ý cọ má y, ngậm lấy vành tai y, đem khí nóng phun vào lỗ tai…
“Ba nói nào!” Ám Vân cũng ngậm lấy vành tai y, dùng răng cắn nhẹ làm y run rẩy…
“Cẩ hai đều ngoan… không cần… ở bệnh viện không nên đùa…” Tiêu Tử Nhưng hiện tại bị đặt trên ghế dựa, toàn thân bị khiêu khích chỉ có thể vô lực tựa vào ghế, nhưng may mà vẫn còn một tia lý trí.
52
“Đương nhiên a! Tôi đến thăm Tiêu phu nhân mà!” Tiết Dật cười tươi. Mặt ngoài thân thiết, nhưng trong bụng một bồ dao găm…
“Thật? Cậu là người quen của bà?” Đại thúc có chút kinh hỉ, không nghĩ còn có người nghĩ cho mẹ, đúng là một người tốt!
“Tất nhiên rồi! Hóa ra anh là con trai bà ấy! Rất hân hạnh được biết anh! Liệu tôi có được vinh hạnh kết bạn với anh không?” Tiết Dật thân thiện.
53
Editor: Du Bình
“Không có đâu! Để tôi rót rượu cho anh!” Tiết Dật cầm lấy ly không, rót vào đó rượu đỏ, rồi ngay khi đại thúc không chú ý bỏ vào đó một viên thuốc, viên be bé kia nhanh chóng hòa tan vào chất lỏng…
“Mừng chúng ta trở thành bằng hữu! Cạn ly!” Hai chiếc ly cụng vào nhau vang lên tiếng vang thanh thủy.
54
Phát hiện điện thoại của baba đã ngắt tín hiệu, Ám Vũ ở nhà tức giận đập vỡ bàn trà thủy tinh.
Baba một lần nữa lại biến mất trước mặt bọn hắn! Người kia rõ ràng có ý đồ gây rồi! Quả thật là muốn trả thù riêng?!
Ám Vân từ trên tầng chạy xuống, khẩn trương hỏi: “Có chuyện gì? Sao đột nhiên lại phá đồ thế này?”
“Baba hình như bị bắt rồi…” Ám Vũ chán nản lấy tay nhu nhu thái dương.
55
Editor: Du Bình.
“Tôi không có ý đó… chỉ hơi kinh ngạc…” Nắm chặt di động, hiện tại y muốn… khóc lớn…
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa! Mau uống ly nước rồi đi ngủ nào!” Tiết Dật cầm lấy ly nước để trên tủ đầu giường, đưa cho đại thúc.
56
Tiết Dật kinh ngạc ngẩng đầu, khiếp sợ cùng nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Nhưng khóc cười lẫn lộn…
“Vui sao? Như thế này phải không?” Tiết Dật đưa tay với vào trong quần, qua quần lót vuốt ve thứ hơi gồ lên.
57
Editor: Du Bình.
Không biết nói gì hơn… Thật là! Không biết ai mới là đứa nhóc ngốc nghếch đây?
“Được! Được! Ngoắc tay nào! Nói dối là đứa trẻ không ngoan…” Tiết Dật khẽ đẩy bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình ra, câu lên ngón út… Hành động xong mới thấy… mình đúng là đồ ngốc mà!
“Nói cho con biết… Hôm nay… ba gặp được một người bạn rất tốt…” Nụ cười của Tiêu Tử Nhưng càng ngày càng tươi hơn, phảng phất như cười từ trong lòng.
58
Đây không phải là kết quả anh muốn ngay từ đầu sao? Nhưng khi y bị cha bắt đi, chính mình lại càng phiền lòng hơn.
Không được! Không thể để cho cha có được y! Như vậy đại thúc sẽ bị ông ta ngược đãi! Nghĩ đến cảnh y bị chính cha mình làm nhục, anh càng thêm có động lực cứu người.
59
Editor: Du Bình.
Nháy mắt sự phẫn nộ của cặp song sinh bị bốc đến đỉnh điểm!
Bọn họ lại nhớ đến chuyện khi xưa, baba cũng bị bắt tới một kho hàng, cũng bắt y nằm dưới đất lạnh bẩn, bị trói chặt bằng dây thừng rất khó chịu.
60
“A!” Hét thảm một tiếng! Ám Vũ không chút nào nương tay, bắn một phát vào đùi phải ông ta.
“Ông thử nói thêm một lời sỉ nhục baba nữa xem? Tôi sẽ cho ông biết thế nào là sống không bằng chết!” Ngữ khí trầm thấp của Ám Vũ rơi vào tay Tiết Xích.