121 Thuyền đánh cá không coi là cũ kỹ nhưng cũng qua nhiều năm rồi, lão ngư dân lái thuyền nói rất nhiều, chuyện lạ việc xấu nhân tình phong thổ trên biển nói không mệt mỏi nói rất êm tai, mấy người bọn Cường Tử tựa ở trên thuyền nghe hết sức say sưa.
122 Siện tích Đảo Yên Hà không lớn cũng chỉ cỡ một trăm cái sân bóng đá, thực vật vô cùng rậm rạp bao phủ toàn đảo, có một ngọn đồi cao có thể gọi là núi, không bị người ta chú ý là một vùng đất trũng phía sau ngọn đồi cao.
123 Khi con thuyền đánh cá dừng lại thì đã hoàn toàn thay đổi, gần một phần ba thân thuyền bị tổn hại. Vạn hạnh trong bất hạnh, cho dù va chạm thảm liệt như thế nhưng không gây ra nổ lớn, khiến cho mấy thành viên binh lính đánh thuê Huyết Anh Đào phục trên cây gần đó nhẹ nhàng thở ra.
124 Cường Tử gỡ máy bộ đàm thu được của Huyết Anh Đào xuống, thay máy bộ đàm chôm chỉa được từ chỗ Trần Đông Thanh của mình vào, sau đó khẽ gọi hai tiếng.
125 Bằng! Bằng! Bằng!Từ trên đồi cao truyền đến một loạt tiếng súng khiến người ta cảm thấy bất ngờ thậm chí khiếp sợ, Kim Tiểu Chu đầu tiên phán đoán ra đây là tiếng đạn bay ra khỏi nòng súng bắn tỉa, hơn nữa không chỉ có một viên.
126 Liên Ngân?Chu Bách Tước nhắc lại cái tên này, đột nhiên trong lòng sáng bừng lên!- Ngươi là công tử của Liên chủ tịch đảng XX của Đài Loan sao?Chu Bách Tước nhìn thẩng vào mắt người thanh niên hỏi, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
127 Biệt thự Ly Hồ- Chu thúc, chú nói lại lần nữa đi!- Tự mình xem tin tức đi!- Con muốn chú nói lại một lần nữa!- Hạm đội Nam Hải của ta trải qua hơn hai tiếng đồng hồ chiến đấu quyết liệt, tiêu diệt một nhánh hạm đội Nhật Bản xâm nhập qua lãnh hải của ta, phá hủy mười bảy thuyền địch, bắn hỏng bốn thuyền, có ba thuyền địch bỏ chạy.
128 - Cường tử, xin lỗi nhé, hôm nay sinh nhật bà ngoại của em không thể cùng anh đến nhà thầy Trương ăn cơm được rồi. Thực xin lỗi, đừng giận được không?Nghe cô gái nhỏ Bùi Nặc không ngừng xin lỗi trong điện thoại, Cường Tử không khỏi mìm cười.
129 Lúc từ nhà thầy Trương ra đã chín giờ tối, gió đêm có chút lạnh. Cường Tử cởi áo của mình khoác lên vai Tôn Văn Văn, hai người nhìn nhau cười. Tôn Văn Văn không từ chối, cô không phải là một người phụ nữ biết làm nũng, cũng không phải là một người phụ nữ biết làm dáng.
130 Vào buổi sáng sớm khi những tia nắng xuyên qua rèm cửa màu hồng phấn trải vào căn phòng, Tôn Văn Văn nàm nghiêng trên giường chớp mắt nhìn Cường Tử đang say ngủ.
131 Lúc Cường Tử nhận được thông báo đã trúng tuyển đại học Cát Lâm, tâm trạng của hắn như nước với lửa. Một năm rưỡi trước đây hắn vẫn còn là một kẻ ăn xong ngồi chờ chết ở chợ bán rau, không thể ngờ được sẽ có ngày vào được đại học.
132 Mười chiếc Audi 6 và hai chiếc Audi A8 gào thét chạy như bay trên đường cao tốc, tốc độ mỗi chiếc xe được giữ ở khoảng một trăm hai mươi cây số giờ. Mười hai chiếc xe giữ khoảng cách trước sau không nhiều hơn nửa mét.
133 Một thôn nhỏ sẽ không xuất hiện ở bất kỳ tấm bản đồ nào dưới chân núi cách huyện La Bắc tỉnh Hắc Long Giang hơn hai mươi cây số về phía bắc, cuộc sống yên tĩnh đến mức chán ngắt bị một chuỗi xe hào hoa đánh vỡ.
134 Mục tiêu của Cường Tử là đại học Cát Lâm vì giúp đám Cáp Mô và Kim Tiểu Chu hoàn thành nguyện vọng áo gấm về quê, hắn đã cố ý làm lớn một lần, nhà giàu “nổ” một lần, bộc lộ tài năng một lần.
135 - Còn vài ngày nữa mới khai giảng, ý Chiến gia là bảo cậu đến Nội Mông chơi ba ngày, phái tôi đến đón cậu. Thẩm Hổ Thiền dựa vào chiếc Bentley nói, y gọi Thác Thanh Chiến là Chiến gia theo thói quen.
136 Cường Tử không để cho Chu Bách Tước đưa hắn đi mà hắn tự mình đi bộ đến cổng trường Đại học Cát Lâm. Từ Húc Nhật Nhất Phẩm đi bộ đến Đại học Cát Lâm mất hơn hai tiếng đồng hồ, đi với tốc độ không nhanh không chậm.
137 Cường Tử cười né tránh khoát tay áo có ý bảo Mộc Vãn Đình dừng tay. - Mỹ nữ, đừng làm loạn nữa, tôi nhận sai rồi? Nhưng tôi không muốn ngày đầu tiên đến trường đã kết oán với hoa hậu giảng đường.
138 Có lẽ là bởi vì bóng cô gái lưng xinh đẹp phía trước nên không biết từ lúc nào Cường Tử đã ôm theo cả đống đồ đi theo cô ta. Cuối cùng hắn cảm giác được nếu cứ đi theo như vậy, sẽ có người báo cảnh sát cho nên hắn mới có chút lưu luyến cẩn thận quay người chuyển đường.
139 Cường Tử nhìn Trần Tử Ngư bị mình vạch trần lộ ra một chút chán chường, hắn cười cười. Nụ cười của hắn đã không còn sự khinh bỉ như trước, không có sự nhạo báng, cũng không có sự thương cảm.
140 Cường Tử gửi tin nhắn cho Chu Bách Tước, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần. Hắn nhìn cảnh quan xung quanh cười khó hiểu, phân biệt phương hướng một chút, sau đó Cường Tử đi về phía con đường nhỏ vắng vẻ.
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 47