21 Trấn nhỏ nằm ở phía đông Lăng thành, bởi thế liền có tên Đông Lăng trấn. Lăng thành nằm giáp với Tử Minh sơn, thuộc một trong hai đại sơn mạch của Triệu quốc.
22 Trên bàn có năm món xào, một món canh, lại thêm mười cái màn thầu. Mùi thức ăn rất thơm, làm con sâu tham ăn trong bụng Giang Thu Ảnh ầm ầm kêu réo. Nàng chộp lấy đôi đũa, vội vàng gắp thử một miếng bỏ vào miệng.
23 A Bạc bế trên tay một thân hình say mèm, trong đầu rất là bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu kiêu ngạo, còn mạnh miệng nói rượu chưa đủ tầm, kết quả uống đến không còn biết trời đất là gì.
24 "Lý đại ca, huynh có hay không mang theo phi đao?""Ừm. . . vật tùy thân, ta tất nhiên là có. ""Oa. . . huynh biểu diễn cho ta xem một chút, có được hay không?""Ách.
25 Tiểu trấn tuy nhỏ, song cũng có chợ. A Bạc nắm tay Giang Thu Ảnh, một đường đi tới, chưa tới hai khắc liền gặp được. Thấy trước mặt một mảnh náo nhiệt, Giang Thu Ảnh thập phần cao hứng.
26 Tại Triệu quốc, Hiên đế Độc Cô Hiên đích thực là một cái huyền thoại. Hắn vốn chỉ là nhi tử không được quan tâm của Tiên đế, do một cung nữ sinh ra. Tại thâm cung đầy mưu mô cạm bẫy, hắn lại có thể im lặng giấu kín tài năng.
27 Một ngày này, tuyết đột nhiên quay trở lại Triệu quốc. Từ Đông Lăng trấn, muốn tới được Lăng thành, phải đi ngang một cánh rừng nhỏ. Xe ngựa chậm rãi di chuyển, bởi lớp tuyết dưới đất nên thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng lọc cọc rất nhẹ, nếu không để ý cũng khó mà nhận ra.
28 "Oa. . . Hùng vĩ thật nha!"Giang Thu Ảnh trợn mắt hô to. Lăng thành không hổ là một trong tam đại thành trì của Triệu quốc, mặc dù đã nhìn qua vô số kiến trúc hiện đại, nhưng sự to lớn của nó vẫn làm nàng thật sâu rung động.
29 "Thế gian lắm chuyện kỳ lạ! Một tòa thành đen sì, cư nhiên hút khách đến như thế! Dịch vụ du lịch phát triển vậy mà chính quyền không đầu tư xây dựng thêm khách sạn, quả thực đần độn.
30 Oa… Hảo đông nha!”Giang Thu Ảnh ngủ một giấc thoải mái, tỉnh dậy đã là giờ dậu, bụng réo ầm ầm. Không thấy A Bạc đâu, nàng cũng không dám ra ngoài một mình, liền tại lầu hai khách điếm chiếm một cái bàn nhỏ, gọi dăm ba món ăn, hứng trí bừng bừng nhìn náo nhiệt bên ngoài.
31 Bữa ăn diễn ra trong im lặng kỳ dị. A Bạc ngẩng đầu tùy tiện gắp, trên môi duy trì một độ cong. Giang Thu Ảnh cúi mặt cặm cụi nhai, đầu óc từng chút từng chút chao đảo choáng váng.
32 A Bạc vác Giang Thu Ảnh về phòng, đặt nàng lên ghế, thầm nghĩ có nên dùng Thanh Tâm quyết độ cho nàng. Ừm, hẳn là có thể giải rượu. Nếu là nhân sĩ võ lâm nghe được ý định này của hắn, nhất định sẽ hô to hoang đường chi cực.
33 Thuở bé, có một năm được ba ba dẫn đi xem pháo hoa. Khi đó, Giang Thu Ảnh còn chưa biết cái gì là pháo hoa. Nàng còn nhớ, cái cảm giác đầy ngạc nhiên đến choáng ngợp khi phút đầu tiên nhìn thấy bầu trời rực rỡ sắc màu ấy.
34 "Hậu đại xuyên không giả thân mến, nếu sau này các đồng chí xuyên tới, vậy hãy cầu nguyện nơi các ngươi đặt mông đến là Lăng thành!" - trích từ cuốn "Triệu quốc xuyên qua hảo" của Yến vương phi Giang Thu Ảnh.
35 Vạn đăng lâu là nơi náo nhiệt nhất. Thanh xuân nữ tử tụ tập thành từng nhóm, ríu rít nói cười. Một mảng oanh oanh yến yến, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp đôi ba tiểu nữ nhi ham vui cũng đến tham dự.
36 Giang Thu Ảnh tần ngần nhìn đèn lồng trôi trên dòng nước. Nhỏ như vậy, mỏng manh như vậy. Có cảm giác, chỉ một cơn gió là có thể đánh chìm. Nơi đây lại lạnh, lại rất là hút gió, lại.
37 "Đụng tới nữ nhân của ta, cũng không cần tiếp tục sống nữa. "Thanh âm nam nhân rét lạnh. Trương Quân Hữu không tự chủ lùi lại ba bước. "Ngươi. . . ngươi muốn làm gì? Ngươi.
38 A Bạc cong người, phun ra một ngụm tiên huyết. Sắc mặt hắn trắng bệch. Vì nội thương nghiêm trọng, cũng vì lâm vào bí cục. Tình trạng của Giang Thu Ảnh càng lúc càng không ổn.
39 Đêm lạnh lẽo, trong phòng lại là một mảnh nóng rực. Tiếng nam nhân thở dốc. Tiếng nữ nhân rên rỉ. Tiếng hai kẻ tình nhân nỉ non gọi tên nhau. Mùi ngọt ngấy.
40 Dường như, trong cõi u minh, luôn có một bàn tay vô hình sắp đặt tất cả. Độc Cô Tuyệt đêm nay nếu là không trực tiếp làm người giải dược cho Giang Thu Ảnh, cũng không người có thể trách hắn, kể cả nàng.