301 Đó là một ngày của sáu năm trước… Lần đầu tiên tôi gặp Sơn đen là một buổi chiều mùa hè nắng gắt, bầu trời xanh trong không một gợn mây. Hôm đó, tôi chính thức kết thúc bậc tiểu học và hoàn thành tốt kì thi chuyển cấp, không đợi mẹ đồng ý, tôi nhào đầu ra đường để chơi cho thỏa thích những tháng ngày học tập.
302 Không biết tôi đã đứng lặng tại đó đã bao lâu rồi, mãi đến khi ba của Sơn đen bước đến đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: - Con vào trong… nghỉ đi, được rồi ! Đưa mắt nhìn bác trai, tôi biết thẳm sâu trong ánh mắt cương nghị vững chãi của một người đàn ông đã lăn lộn với cuộc đời để kiếm sống cho gia đình kia, là một nỗi đau xé lòng đến điên dại của một người cha mất con.
303 Triết lí âm dương của văn hóa phương Đông có câu “Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy “ mang ý nghĩa khi một điều gì đó đạt đến ngưỡng nhất định của nó và không thể tiếp tục tiến lên hay lùi xuống được nữa, thì sẽ bắt đầu quá trình ngược lại của mình.
304 Tang lễ Sơn đen kết thúc trong lặng lẽ, mỗi người từ quay trở về với nhịp sống thường nhật của mình, dòng người vẫn vô tình trôi nhanh như không hề nhớ rằng cuộc đời này đã vừa mất đi một người từng rất quan trọng với nhiều người khác.
305 Có một sự thật mà nói, đó là các cầu thủ bóng đá nổi tiếng trên thế giới thì dù có tài giỏi siêu đẳng đến mức nào đi nữa, có đón nhận được sự ủng hộ từ các fan hâm mộ đến bao nhiêu đi nữa thì họ vẫn phải chịu sự quản lí của câu lạc bộ.
306 Đần mặt ra mà cố nặn thêm mấy chữ trong trí nhớ để xem lúc trước mình có từng học qua nước Nga vào năm 1917 hay không, thế nhưng dù có gắng đến mấy thì tôi vẫn chả thể đào ra được một chữ nào trong óc mình.
307 Mọi người thường nói rằng, con trai thì vô tâm hơn con gái, nhưng tôi lại nghĩ không phải như vậy. Bởi sự thật thì con trai ý thức được mình là phái mạnh nên không quen yếu mềm, dù cho có đau xót cách mấy họ vẫn giữ kín trong lòng, và chỉ có thể thổ lộ với người mà họ tin tưởng.
308 Sau bữa cơm tối hôm nay thì theo lời Tiểu Mai lúc chiều, tôi canh lúc bé Trân vừa định trở về phòng là lao ra đứng án ngữ ngay ở cầu thang: - …… ! – Trân đưa mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
309 Những ngày sau đó, cứ học xong buổi sáng thì đến trưa tôi lại chở Tiểu Mai về nhà mình với lí do là nàng muốn chăm sóc cho cô em gái của mình được khỏi bệnh, vả lại mẹ tôi cũng không thể ở nhà suốt.
310 Sau buổi tối hôm ấy thì thái độ của Trân đối với tôi cũng đã bình thường trở lại, bình thường ở đây tức là… nhí nhắng không chịu được. - Anh hai, đói rồi ! – Trân dụi mắt ngồi dậy.
311 Bước sang tuần sau, bé Trân đã hoàn toàn khỏe hẳn và đã có thể đi học bình thường trở lại, điều này đồng nghĩa với việc cứ đầu giờ trưa và cuối giờ chiều là tôi phải lãnh nhiệm vụ đón đưa em gái đi học, bởi lí do : - Em nó vừa bệnh dậy, mày chở con bé đi học đi ! - Mẹ tôi ra sắc lệnh.
312 Vậy là tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi trận bán kết chủ nhật diễn ra, tụi tôi thay phiên nhau dợt cho thằng Xung tập phản xạ chụp bóng.
313 Không biết nhà trường lần này kiếm đâu ra một ông mãnh học sinh nào làm bình luận viên mà mồm mép trơn như bôi mỡ, đụng chuyện gì cũng có thể lươn lẹo nói được.
314 Rõ ràng cú đá nối thành bàn từ một tình huống sút phạt cố định vừa nãy của 12A1 đã là một quả bom giáng mạnh vào tinh thần của tụi tôi. Mặt mũi thằng nào thằng nấy như người chết trôi dù đang ngồi phịch ra trên sân mà thở hổn hển, bởi lẽ bọn tôi đều biết lấy được một bàn thắng từ tay các đàn anh lão luyện này là một chuyện cực kì khó khăn.
315 Liền ngay sau câu nói của Tiểu Mai thì tôi phải gọi là đơ mất mấy giây mới có thể hoàn hồn: - Sao… sao tự dưng… ?- Thì… chỉ là qua ngủ thôi mà, anh sao vậy? – Nàng lại còn ngạc nhiên hơn cả tôi.
316 Bữa cơm tối hôm đó, tôi phải năn nỉ đến gãy lưỡi mới được ba mẹ đồng ý cho sang nhà… thằng Khang mập ngủ với lí do ba mẹ nó đi vắng, rủ tôi qua ngủ cùng một đêm cho vui.
317 Tôi rón rén bước xuống cầu thang, theo sau là Tiểu Mai đang cắn chặt môi đầy sợ hãi. - Anh có chắc là em đã trả lời ở dưới không ? – Nàng lắp bắp, thì thầm vào tai tôi.
318 Sau câu hỏi của tôi, Tiểu Mai khẽ khựng lại một chút rồi nàng vuốt tóc khẽ cười:- Không, chị em song sinh gì chứ, anh chỉ có mình em là Tiểu Mai thôi đấy !- Ừm, tại nãy anh mơ thấy vậy nên hỏi vậy thôi, chứ nếu mà có thêm một người giống em thì mệt lắm á ! – Tôi gật gù.
319 Không còn cách nào khác hơn, tôi cắt chặt môi giấu nỗi sợ hãi vào trong lòng nhằm trấn an Tiểu Mai, kéo tay nàng ra ngoài sân. - Em đứng ở đây ! – Tôi thì thầm khi hai đứa bước ra bậc tam cấp ở sân trước.
320 Cho đến một hôm mùa hè nọ, đêm đó trời mưa rất lớn, và ông Hai sau một hồi chật vật đạp xe cũng có thể đưa được cô gái đến đầu ngõ:-Vậy con chào bác nha… chà, trời mưa lớn quá !-Con đem áo mưa vào theo đi, sẽ bị ướt đấy ! – Ông Hai đưa tay cởi áo mưa ra khỏi người.