361 Lúc tôi còn nhỏ, nhỏ thật nhỏ, từ cái hồi đâu tầm được hai hay ba tuổi ấy, thật tình là từ khi đó gia đình tôi đã cảm thấy thằng con trai út nhà này có đôi chỗ khác thường.
362 Tôi ngủ ngon ơi là ngon, đánh một giấc từ khi trời sáng đến tận trưa trờ trưa trật mới dụi mắt lồm cồm bò dậy. Mà cũng chả phải là tự thức tỉnh, chỉ là đang phê càng thì chợt nghe tiếng dương cầm thánh thót từ dưới nhà vọng lên.
363 Tôi đần mặt ra trước phụ thân trong nhà, Tiểu Mai cũng thẫn thờ đưa mắt nhìn Dạ Minh Châu. Mỗi Trình tiểu thơ là vẫn tươi tắn tựa hồ em đây có biết gì đâu, chẳng có mách lẻo gì với ba tôi là tôi bỏ nhà đi đón bạn gái cả.
364 Mặc cho ông anh tôi đưa ra chẩn đoán rằng Tiểu Mai chỉ là do sợ quá nên mới ngất xỉu, tình trạng này rất thường hay gặp ở những người tâm lí yếu không thể chịu được những tác động thần kinh mạnh mẽ, đặc biệt là đối với nữ giới, nhưng không một ai dám đồng ý với một kết luận của sinh viên y khoa năm nhất.
365 Nếu căn cứ theo trí nhớ siêu phàm của tôi thì các bạn ạ, từ đầu truyện tới giờ chắc chắn tôi chưa hề tiết lộ cho hết thảy bạn đọc ở đây biết thêm một bí mật.
366 - Phụ chương phần 1: Em gái tấn công -Sài Gòn năm 2009, tôi cùng nàng ngồi uống café trên sân thượng một quán sân vườn. Tối hôm đó, trời không mây và rất nhiều sao.
367 Ngồi đợi hơn nửa tiếng đồng hồ ở quán nước đã hẹn trước, tôi mới thấy Uyển Nhi đủng đỉnh bước lại từ đằng xa. Nhỏ này trông tỉnh như ruồi, vừa đi vừa vẫy tay, miệng thì huýt sáo thay cho lời gọi tôi.
368 Liên tục mấy ngày sau đó, mặc cho tôi có nài nỉ cách nào thì Tiểu Mai vẫn cứ thản nhiên như không, vô tư cấm đoán tôi được đụng vô gói khô bò “hoàng kim” kia.