1 - Mày cứ suốt ngày dí mắt vào cái máy vi tính thế thì bao giờ mới có người yêu hả con ? Ra đây mẹ bảo.
Mẹ mình quát, vừa đứng dậy thì ông nội đi vào.
2 Tôi ôm bụng, thỉnh thoảng từng cơn nhói lên ở sườn bụng, đến là khó chịu.
- Anh không sao đâu, e ngồi yên đi.
- Nhưng mà lỡ có làm sao, ái ui, sihh sihh, đau quá!
Ngồi dưới mà vẫn nghe thấy tiếng cô gái lầm bẩm bên trên
- Đàn ông gì mà yếu đuối.
3 Qua 1 đêm dài, 8h sáng mình thức. Cố oằn lưng mà ko thể dậy nổi. Bụng thì đau, thôi nằm cố 1 lúc nữa vậy. Giá như có người yêu, bây giờ có thể gọi để làm phiền, để nấu bữa sáng cho mình.
4 Xong xuôi việc cũng đến khoảng 6 giờ. Rút phone ra gọi cho bé Trang.
- E nghe nè anh!
- Giờ a đem xe qua nhé, e ở nhà không?
- Không ở nhà thì ở đâu nữa, a qua luôn đi, nhanh nhé, e bảo mẹ nấu cơm luôn.
5 Vắt tay lên trán nằm nghĩ, từ trước đến giờ mình quá đáng với cô ta lắm sao? Theo cách nhìn của 1 đứa con gái thì mình chắc là tồi tệ lắm. Nhưng cô đâu có biết, tại sao tôi lại ghét con gái đến vậy, tôi đã từng sợ con gái, cho đến bây giờ tôi không dám yêu 1 ai, dù chỉ là 1 tí chút cũng ko hề có.
6 Xuống dắt xe ra về cùng e Trang, chào 2 đứa kia luôn.
- 2 đứa về đi, a đau bụng cũng về luôn đây
- Vâng, e chở Ngọc về đã
- Nhà Ngọc gần đây không e
- E ở.
7 Về phòng làm việc, ngồi cả buổi chiều chỉ làm được vài việc linh tinh, chẳng thể nào tập trung được. Thỉnh thoảng lại nghĩ đến cô ta. Mà kể ra cũng lạ, mình lại quên hỏi tên cô ta.
8 Thấy bố mẹ buồn, tôi cũng áy náy. Làm con làm cái mà cứ để bố mẹ phải lo. Cuộc đời, tiền đâu phải là tất cả, tôi ko cần giàu, nhưng tôi làm ra tiền để khẳng định mình, tự nuôi sống bản thân.
9 Cuộc đời mỗi người cũng như những ván bài vậy, có ván thắng , ván thua, thêm chút may mắn, thêm chút gia vị cuộc sống. Đôi khi tôi vẫn lang thang 1 mình, vẫn hay nghĩ vẩn vơ, vẫn mơ mông.
10 Vộị vàng phi xe về nhà, mình đúng là khôn nhà dại chợ mà. Sao lại có thể để xảy ra chuyện đó được cơ chứ. Lên tới phòng thì bố mẹ đang ngồi đợi, e Trang cũng đang ngồi ở đó
- Bố, mẹ, e đến lâu chưa? – tôi cố gắng giả vờ cười
- Mày đi đâu mà mẹ gọi từ sang đến giờ không được thế hả - mẹ tôi quát
- Con đi ra ngoài tí thôi
- Ai chả biết mày ra ngoài, trả lời thừa, mày biết mẹ gọi bao nhiêu cuộc điện thoại không, Trang nó phải chạy tận đến đây, lúc nào cũng như ẩn ẩn hiện hiện như ma, tối thì về muộn, sáng ra thì chẳng thấy đâu.
11 - Cô ngủ chưa vậy?
- Anh có việc gì không? Sao toàn gọi lúc đêm thế. Ko để tôi ngủ thì phải để cho Ngọc nó ngủ chứ
- E Ngọc đang nói chuyện ngoài ngõ với thằng Nhật kia kìa
- Anh.
12 Cầm máy lên alo cho cô ta.
- Cô ăn cơm chưa?
- Chưa, gọi tôi giờ này có việc gì. Trưa thì phải để người ta nghỉ ngơi chứ. Toàn gọi những giờ cao điểm.
13 Tôi và Quỳnh Nga quen nhau từ khi tôi học năm nhất đại học qua 1 người bạn. Cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy , trước mặt tôi là 1 cô bé mập mạp, tóc ngắn, mắt đen và chẳng có gì đặc biệt cả.
14 Tôi đặt tay lên vai, kéo cô ấy quay lại. Cô ấy ngẩng mặt lên ánh mắt ngơ ngác, đôi măt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Ơ, ơ, ơ. . . cô. . .
- Anh làm cái gì vậy?
- Xin lỗi tôi nhầm người
- Nhầm cái gì mà nhầm, tôi là Linh Nga chứ ko phải Quỳnh Nga.
15 Thật là không biết nên nghĩ sao về cô ta đây. Con gái uống thì cũng vừa phải thôi chứ. Hay là có khi cô ta lại lấy cớ uống bia để chửi mình cũng nên.
16 Nhưng mà kể cũng hay. Cô ta tôi vừa tức vừa buồn cười. Ai đời lần đầu tiên nhìn thấy người khác xin lỗi kiểu lạ lùng như vậy. Đến khoảng 5 giờ chiều thì e Trang gọi.
17 - Cháu ở lại chơi đã
- Thôi ạ, cũng muộn rồi cháu xin phép về. Bác nói lại dùm Trang hộ cháu là mai gọi cho cháu để lấy xe.
- Ừ, mà cháu tên gì vậy
- Cháu tên Tùng ạ.
18 - Dạ vâng, bác để cháu tính ạ.
- Ừ, bác nói thế thôi, còn tuỳ 2 đứa, 2 đứa yêu nhau đến được với nhau thì càng tốt, bác cũng coi cháu như con cái trong nhà, cái Trang nó ít bạn, chỉ có cháu là thân nhất, chin chắn hơn nó, có gì trông nom nó dùm bác.
19 Về nhà trong tâm trạng vui vui, bay bay. Đặt lưng xuống giường, quay mặt sang bên cái ảnh. Tôi mỉm cười, 1 nụ cười đầy bí ẩn và có chút gì đó tự hào.
20 - Mẹ tôi lên bất thình lình bảo dẫn bạn gái về, hay cô về với tôi đi - tôi tỏ ra khẩn thiết.
- Ơ. . . về với anh làm sao được, tôi có phải bạn gái anh đâu.