1 Tháng ba, cái rét của tháng ba. Những đám mây đen như ruột bông rách đè nặng đường chân trời, rơi xuống vài trận mưa, ánh mặt trời mỏng manh như ánh mắt của người đang hấp hối nhìn nhân gian lần cuối cùng.
2 Qua tháng năm, nhiệt độ của thành phố Sùng liên tục tăng lên, Lương Cảnh Hành vừa dạy học ở trường, vừa chuẩn bị khai trương công ty mới của chị gái mình, bận rộn đến mức chân không chạm đất, lại còn phải bớt thời gian đến trường học thu thập cục diện rối rắm cho cháu ngoại Trần Giác Phi.
3 Trần Giác Phi vô cùng bực bội, cũng do trong lòng cảm thấy khó chịu, bất đầu âm thầm để ý đến Khương Từ. Theo dõi hơn nửa tháng, cuối cùng cậu cũng nắm được một “Nhược điểm”.
4 “Tự cậu chờ đi, tôi về trước. ” Khương Từ nói. “Cô ở đâu? Về kiểu gì?” Trần Giác Phi buột miệng, nói xong chỉ muốn cắn lưỡi mình. Tự dưng lại chủ động quan tâm đến người bị bệnh thần kinh này, đúng là gặp quỷ.
5 Thi xong môn thi cuối cùng của học kì, Khương Từ mang một túi lớn đựng dụng cụ vẽ tranh trên lưng, dựa theo địa chỉ Trần Đồng Úc đưa, tìm đến một công ty vừa mới trang hoàng xong.
6 Vào trong xe, Lương Cảnh Hành vòng tay lái, quay lại công ty. Đêm càng yên tĩnh, phòng làm việc một mảnh tốt đen, chỉ có trên tầng vẫn còn ánh đèn sáng.
7 “Cha cô đã từng cứu tôi một mạng. ” Lương Cảnh Hành nhìn Khương Từ, thanh âm trầm thấp, “Bốn năm tôi đi sưu tầm dân ca ở núi Tây Nam, đang chạy xe thì gặp núi bị sạt lở, khi đó cha cô đang tìm nơi xây dựng nhà máy, đúng lúc đi qua…” Anh dừng mọt chút, “Từ trước đến giờ tôi đều không phải nhà từ thiện, cũng không có thừa lòng thương người mà đi khắp nơi cứu tế.
8 Trải qua lần này, Trần Giác Phi tự cho là Khương Từ đã xem cậu như bạn. Học thêm hè, rảnh rỗi là lại chạy qua cửa ban ba lắc lư, thường thường bắt người khác đưa coca cho Khương Từ, đưa kem, mặc dù Khương Từ không đèm để ý đến cậu, nhưng cậu vẫn làm không biết mệt.
9 Trong ấn tượng của Lương Cảnh Hành, đâu là lần đầu tiên Khương Từ tức giận đến mức nói bừa như vậy, anh quay đầu nhìn cô, “Cô đang giận chó đánh mèo với con bé?”Khương Từ nghe vậy ngẩn ra.
10 “Công việc gì vậy?”“Mợ của tôi chuẩn bị xuất bản một cuốn sách, muốn cô hỗ trợ vẽ vài bức tranh minh họa. Về phần nhuận bút thì khẳng định sẽ không để cô chịu thiệt đâu, so với việc hiện tại cô khổ khổ sở sở phát tờ rơi này thì tốt hơn nhiều.
11 Động tác Khương Từ dừng lại một chút, giơ hai tay, lau nhanh những nét vẽ trên cửa sổ, lạnh nhạt nói, “Lúc nào cũng phải trả lại. ”“Mỗi tháng một ngàn, cô định trả đến khi nào?”Khương Từ cắn răng, quay đầu, đối diện với ánh mắt Lương Cảnh Hành.
12 Cơm nước xong, Khương Từ để bát trong chậu rửa, định ra tiễn Lương Cảnh Hành. “Bên ngoài đang mưa, không cần tiễn. ”Khương Từ cúi đầu nhìn nhìn, “Quần anh khô chưa?”Lương Cảnh Hành cầm cái ô dựng ở cửa, “Không có việc gì, đã ổn ròi.
13 Nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, cả người mềm oặt. Khương Từ hất nước lạnh lên mặt, đứng dựa vào bồn rửa tay điều hòa lại một lát, miệng thở hổn hển, chống tay vào vách tường chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
14 Kỳ thi lần lượt được tổ chức, rất nhanh đã đến cuối kỳ. Quy luật cuộc sống của Khương Từ vô cùng bình thường, chỉ là mỗi lần cấp tiền cho cha của Trương Ngữ Nặc là Trương Đức Hưng, trong ngực đều cảm thấy khó chịu, giống như những ngày ảm đạm trước mắt như vậy, vĩnh viễn cũng không thấy được điểm cuối.
15 Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Khương Từ liền cầm chiếc vẽ của Tào Bân. Vị trí của chiếc vé kia không được tốt, ghế ở gần cuối, hơn nữa còn lệch hướng so với sân khấu, loa lại đặt ngay tại trên đỉnh đầu, tiếng nói của diễn viên phát ra, dội vào tai cô đến pát đau.
16 Lương Cảnh Hành lắc đầu, “Không giấu em, vừa rồi tôi đi mua thuốc mới nhớ tới. Quà sinh nhật cũng khó coi như vậy…”“Không. ” Khương Từ ngắt lời anh, nhìn vào mắt anh, “Tốt lắm, thật, tôi rất vừa lòng.
17 Dù sao cũng không phải tượng gỗ, lại nghe những lại khó nghe như thế, là người thì nên tức giận. Khương Từ cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhìn bóng lưng Lương Cảnh Hành đi xa, nhất thời lại chỉ cảm thấy trống rỗng.
18 Đến tận tết, Khương Từ cũng không gặp lại Lương Cảnh Hành. Tết năm nay Khương Từ cũng không chuẩn bị gì, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, khí trời lạnh lẽo, thật không có ý nghĩa gì cả.
19 Ăn cơm xong, thời gian cũng không còn sớm, trền đường đưa cô về khách sạn, Lương Cảnh Hành hỏi cô, “Hôm nào định về thành phố Sùng?”“Chuyến tàu hỏa tối mai.
20 Vào hôm trước khi diễn ra kì thi tốt nghiệp trung học, hiển nhiên Khương Từ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại. Tào Bân, Trần Giác Phi, Trần Đồng Úc, tất cả đều mang một giọng nói căng thẳng khuyên cô không cần phải căng thẳng, Khương Từ cười đáp ứng từng cuộc một, thầm nghĩ vốn dĩ cô cũng không hồi hộp, bị bọn họ nói như vậy ngược lại lại có vài phần lo lắng không yên.