21 Cả người Khương Từ lại chấn động một lần nữa, toàn bộ lý trí đều bị sụp đổ, cô ngước đầu, thắt lưng bị Lương Cảnh Hành nắm trong tay, cả người dán chặt vào cơ thể của anh, giống như một con cá mắt cạn không hít thở được.
22 Yên lặng một lúc lâu, Lương Cảnh Hành không nói thêm gì nữa, Khương Từ giương mắt, “Vậy là nói chuyện xong rồi?”“Dĩ nhiên, em còn định nói chuyện gì?”Khương Từ liếc xéo anh, “Chúng ta thì sao?”Nhất thời Lương Cảnh Hành dời ánh mắt, “Chúng ta thì có chuyện gì để nói?”Lập tức Khương Từ từ trên ghế sô pha đứng lên, ngồi xổm trước mặt Lương Cảnh Hành, ngẩng đầu nhìn anh, “Chú Lương, chú không thành thật.
23 Trong lúc chờ thành tích, Khương Từ cùng với Lương Cảnh Hành đi đến bệnh viện thành phố Sùng một chuyến, nhưng cũng không gặp Trương Đức Hưng. Cô gõ cửa, chờ ở bên ngoài.
24 Mấy ngày ở Tây Trữ, cũng không có gì thú vị, ngày nào cũng là họp, ăn cơm họp ăn cơm,… Đủ mọi loại kiểu họp, đủ mọi loại dáng cơm. Cô biết, Trần Đồng Úc cũng không thích, bởi vì mỗi khi tham gia tiệc rượu, gương mặt của ông luôn luôn lạnh lùng.
25 Chủ đề của tọa đàm chủ yếu về kỹ thuật chụp ảnh cùng cách thực hiện, bài phát biểu của Lương Cảnh Hành có lí có cứ (Có lí do + bằng chứng), không nhanh không chậm, chỉ khi nói về tác phẩm của mình làm ví dụ, cảm xúc của bài phát biểu mới nâng cao lên một chút.
26 Lương Cảnh Hành đã nói như vậy, tự nhiên là có lý do của anh. . Khương Từ liếc nhìn anh một cái, "Được rồi, em tin tưởng anh – nói đúng hơn là em tin tưởng Hứa Tẫn Hoan.
27 Trong khoảnh khắc răng môi dây dưa, Lương Cảnh Hành chợt ôm lấy eo của cô, để cho nửa người trên của cô chặt chẽ kề sát với mình. Hô hấp dồn dập nóng bỏng, từng đợt đập vỡ lí trí của mình, hô hấp của Khương Từ dần dần không ổn định, chỉ cảm thấy nụ hôn này nhiệt liệt hơn rất nhiều so với trước đây, còn tràn ngập ý tứ xâm lược cướp đoạt, tựa như mãnh thú ngủ đông trong lòng Lương Cảnh Hành một khi thức dậy, muốn đem bản thân triệt để ăn vào bụng.
28 Luyện tập vài ngày ở phòng tranh, Khương Từ nhận được điện thoại của Tào Bân đã lâu không liên lạc, mời cô tham dự party sinh nhật. Nhưng khi Lương Cảnh Hành nghe được hóa ra party được tổ chức trong quán bar cô từng làm, thì mãnh liệt yêu cầu được đồng hành.
29 Hô hấp của Lương Cảnh Hành lập tức chậm lại, nhưng mà chờ giây lát, Khương Từ cũng không có làm thêm động tác gì. Cái ôm này cũng hết sức đơn thuần, không chứa nửa phần suồng sã.
30 Khương Từ ấn nút chụp, nhét điện thoại di động vào tay Đàm Hạ, xoay người rời đi. Đàm Hạ vốn muốn nhân cơ hội nói vài câu với Lương Cảnh Hành, nhìn thấy Khương Từ đi, lập tức nói lời cảm ơn với Lương Cảnh Hành, rồi nhanh chóng đuổi theo Khương Từ.
31 Là loại hình phim kinh dị văn nghệ, tiết tấu hơi chậm, thêm với lúc này có Lương Cảnh Hành ở bên, Khương Từ tự nhiên khó có thể tập trung, xem một lúc, không khỏi mất hồn, tay không an phận ở trên đầu gối của Lương Cảnh Hành chọc chọn vài cái.
32 Trần Giác Phi chế nhạo nói: "Lưu Nguyên, anh đừng nghe mợ em nói linh tinh. Mợ ấy mà mất tiền thì trước tiên sẽ đi tìm người nhà xin thêm, sao có thể khổ khổ sở sở bán thịt xiên nướng chứ.
33 Thời gian nhất thời như ngừng trôi, mà một giây sau, cô liền bị hung hăng đẩy xuống, cả người nằm ngửa trên chăn nhung êm ái mà ấm áp. Người nọ đè lên trên, bàn tay thô to nâng cằm của cô lên, không nói lời nào mà bắt đầu hôn.
34 Để cho chính anh nói, chỉ sợ cũng không nói được. Lúc ban đầu chỉ cảm thấy Khương Từ gặp rủi ro, cảnh ngộ mây bùn, làm cho người ta thổn thức, Niệm tình Khương Minh Viễn từng giúp đỡ, cũng không tự chủ được muốn chìa tay giúp đỡ.
35 Một vòng hành trình, đi Chiết Giang trước rồi đến Giang Tô, trạm đặt chân cuối cùng là Dương Châu. Có mưa, thời tiết âm u lạnh lẽo, cũng không còn hứng đi dạo.
36 Lương Cảnh Hành trở về Lương trạch, đang định đi ra cửa đi chuyết chính viên đón hai người về, còn chưa tới cửa, đã thấy Khương Từ kéo Lương phu nhân, vừa nói vừa cười đi tới.
37 Trần Giác Phi vội vàng giải thích: "Chỉ đùa là một chút thôi mà cậu đừng cho là thật! Tôi đối với cậu thật sự không có ý khác! Nếu có thì đã sớm có rồi!"Vẻ mặt Khương Từ bình thản, "Vậy sau này đừng nói đùa những chuyện như vậy.
38 Nói chuyện linh tinh khoảng nửa tiếng, Khương Từ lại ngáp một cái, lúc này mới cúp điện thoại. Nhắm mắt lại, trong đầu ngược lại rõ ràng, nhưng cũng không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì, nhắm mắt đến hơn nửa đêm, ba giờ sáng mới ngủ.
39 Mỗi ngày Khương Từ đều đến phòng vẽ tranh sau đó về biệt thự của Lương Cảnh Hành, cho đến lúc khai trường. Bức kia cũng đã vẽ xong, nhưng cô cất đi trước, định mấy ngày nữa mới đưa cho Trần Đồng Úc xét duyệt.
40 Giấc ngủ này của Khương Từ vô cùng sâu, hoàn toàn không biết Lương Cảnh Hành đi lúc nào. Mặt trời lên cao, bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô còn đang nửa mê nửa tỉnh, không muốn nhúc nhích, vậy mà tiếng chuông vẫn ngoan cố, hình như muốn kêu đến lúc cô phải thức dậy thì thôi.