21 Nó hiện đang ngồi bên cạnh hắn, mắt mở to nhìn hắn gọt táo, vừa gọt, hắn vừa nói:
- Em không gọt táo được là anh sẽ ấy ấy em đó!
- Ấy ấy?
- Đừng nói nhiều, lo nhìn đi!
Nó gật gật đầu, làm tới đâu, hắn chỉ nó tới đó nhưng không hiểu sao nó vẫn làm không được.
22 Hiện giờ đang là ngày tổng kết - ngày mà nó thích nhất, vì sắp nghỉ hè rồi, nhưng mà hôm nay cũng là ngày cuối nó mặc đồng phục học sinh, nó đã tốt nghiệp cấp ba rồi.
23 Nó chạy đi ra khỏi đó. Cuối cùng thì lời hứa của hắn với nó cũng không thể giữ được. Nó mệt mỏi vì lời nói giả dối của hắn, lúc nào cũng bảo sẽ suốt đời ở bên cạnh nó vậy mà bây giờ lại như vậy.
24 Tụi nó vẫn ở lại Nha Trang chơi vài hôm nữa sau cái ngày rắc rối đó. Nó chẳng nói lời nào với hắn, hắn cũng chỉ biết chăm sóc nó kĩ hơn mọi ngày vì bây giờ nó đã có thai, ngày nào hắn cũng hôn vào bụng nó mặc cho nó không đồng ý và cứ đẩy hắn ra.
25 Nó mệt lả người sau chuyến đi, vừa về nhà đã nằm lăn lộn trên mền và gối, còn hắn cũng chẳng hơn gì, xách đồ, đút nó ăn, là gối cho nó ngủ, nói đúng hơn là hắn đang làm tròn trách nhiệm một người chồng.
26 Hôm nay đối với nó là một ngày vui, hắn cũng vậy, nó thức dậy từ sớm, một phần vì hồi hộp, một phần vì vui khiến nó không ngủ được. Nó nằm ngọ nguậy trong tay hắn khiến hắn tỉnh giấc, hắn ngạc nhiên:
- Em dậy sớm vậy?
- Em không ngủ được!
Nói rồi nó ôm hắn, vòng tay qua người hắn, hắn khá to so với vòng tay nhỏ bé của nó, hắn cũng nhắm mắt lại, ôm nó vào lòng thật chặt.
27 “Người hay cười là người đau khổ
Mượn nụ cười che giấu đau thương”
Có lẽ đúng là vậy, ngày nó đi là ngày hắn quyết định tỏ tình với nó. Tám năm trước, hắn cứ như một thằng nhóc chẳng có gì cả, bạn bè không có, người con gái yêu thương cũng không, ngoài cái mác là ba mẹ thì họ đối xử với hắn như một người dư thừa trong căn nhà đó, ba hắn ngày nào cũng đi bar tới khuya mới về, mẹ hắn chẳng kém, đi bar, để người khác làm có mang rồi bỏ hắn và ba hắn ở lại.
28 Sau khi nghe hắn kể lại câu chuyện đó, nó khóc bù lu bù loa. Hắn phải dỗ nó rất nhiều nó mới chịu nín. Nó thiếp đi trong lòng hắn. Hắn nhìn nó, chỉ biết lắc đầu rồi bồng nó về xe.
29 Kim dài của đồng hồ vừa chỉ tới số mười hai, kim ngắn vừa chỉ tới số bảy, mặt trời cũng đã lên, mọi người ai ai cũng thức dậy để chuẩn bị đi làm riêng hai con người kia vẫn lăn lộn trong mền, trên người cả hai không một mảnh vải che thân, nó nằm gọn trong vòng tay hắn, vùi mặt vào ngực, tay vòng qua eo hắn ôm chặt, hắn cũng vòng tay qua eo, kéo nó vào sát hắn, cái mền được phủ lên che thân cả hai lại.
30 “Con người có nhiều mục đích sống, có lẽ những lý do chính để họ dẫm đạp lên nhau mà sống là vì tham vọng, những mục đích mà họ đặt ra cho bản thân mình, những mục đích có lợi cho bản thân họ!”
Bà vừa đi khuất, hắn giận run người, gương mặt tối sầm đi, hắn đi lại cầm tách trà bà vừa uống thẳng tay ném xuống đất.