21 Phùng Viên cười rất đắc ý, dường như là lão ta đang thấy bọn người kia đang đứng sửng sốt bên hố phân vậy. Hà Lăng Phong cũng muốn cười nhưng không sao cười được.
22 Nhưng việc đã đến nước này, trong tay ba người lại không một tấc sắt. Cho dù có muốn xông ra khỏi Mê cốc, tuyệt đối không thể nào được. Phùng Viên vô cùng phẫn nộ, đứng trừng mắt nhìn Phùng Uyển Quân giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
23 Phùng Viên nói : - Nói rất đúng, dẫu sao một người chỉ có một mạng mà thôi. ăn no một chút mới có sức để liều mạng. Nào, mọi người hãy cùng cạn ly. Hà Lăng Phong và Phí Minh Châu cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống.
24 Phùng Viên gật đầu nói : - Không sai!Hà Lăng Phong nói tiếp :- Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chỉ còn có thể sống được mười hai canh giờ. Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải một mặt tìm cách thoát thân, một mặt phải để ý nhớ kỹ sự huyền diệu của Hồng Tụ đao quyết.
25 Hà Lăng Phong nói : - Biện pháp là do tiểu đệ nghĩ ra, đương nhiên tiểu đệ có quyền chia công việc cho mọi người. Phùng Viên nói :- Hiện giờ không nói là ai có quyền hay không, mà phải nên dựa vào tình và lý.
26 Kim Hồng Ngọc thản nhiên nói : - Nếu nói sớm câu này, chúng ta đã tiết kiệm được biết bao nhiêu là thời gian. Nói xong đưa tay lên vỗ ba cái. Lập tức có một thiếu phụ trung niên từ bên ngoài bước vào, trên tay có cầm một bộ y phục và một viên thuốc giải.
27 - Như thế. . . như thế bọn tạ hạ thật sự vô cùng cảm tạ Cốc chủ. - Chỉ cảm tạ một câu thôi sao?- Đương nhiên đối với sự giúp đỡ tận tình của Cốc chủ, bọn tại hạ phải nhất định tận lực báo đáp.
28 Đồng lão lão nói : - Cũng không cần phải thí mạng. Tên họ Hà này chính là vị hôn phu của Đường Tiểu Tiên. Chúng ta chỉ cần bắt hắn lại, sợ gì Đường Tiểu Tiên không cúi đầu nghe theo.