61 Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, nghĩ thầm, xem ra á thú này ngoại trừ nói nhiều cũng không phải là người khó hiểu, không lẽ vấn đề là do khí hậu của hai bộ lạc? Hay là á thú bộ lạc Hắc Hà chỉ nhắm vào nguyên chủ? Hoặc là nói người trước mắt là ngoại lệ giống Tán Tán?
“Bách Nhĩ, tiểu thú nhân này là hài tử của ngươi?” Nói cả buổi, Minh Hi rốt cuộc chú ý tới Cổ đang đứng bên cạnh Bách Nhĩ với khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng ra, y vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ hỏi.
62 Các á thú nở nụ cười, bọn họ đương nhiên sẽ không tin Bách Nhĩ giỏi hơn thú nhân mạnh mẽ nhất, thế nhưng tiểu thú nhân bảo vệ cho a mạt mình lại khiến họ bất giác sinh lòng yêu thích.
63 Dã thú nơi này bởi vì hình thể khổng lồ, nên xương bả vai cũng rất rộng, nếu đục lỗ ở chuôi, cột thêm xương dài, có thể làm ra được một cái giống như xẻng.
64 “Trồng. ” Cốc vu thần bí cười.
“Trồng?” Bách Nhĩ ngạc nhiên, dây leo quỷ thủ đã khô héo sao có thể trồng? Mà trồng lên để làm gì? Quan trọng chính là y nghe thấy một chữ “trồng”, chẳng lẽ bộ lạc Đại Sơn hiểu về gieo trồng sao? Vậy sao bộ lạc Hắc Hà lại không biết?
“Nghiền nó thành bột phấn, rắc vào khe núi, nó sẽ mọc lên.
65 “Ngươi đã từng ăn?” Động tác của Đồ chợt dừng lại, hắn liền nghĩ tới lúc trước Bách Nhĩ xảy thai.
“Ngươi từng ăn?” Cốc y mở to hai mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ, bắt chước hỏi.
66 “Tên thật của ta là Tiêu Mạch. Ta cũng không biết sao mình lại tới đây. ” Bách Nhĩ xoay người đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên là Đồ không hề chần chừ đi theo, khóe môi y thoáng hiện lên nụ cười nhẹ “Lúc tỉnh lại đã ở trong cơ thể này.
67 Đồ lấy được miếng xương khắc tên mình với Tiêu Mạch, mặt mày không khỏi hớn hở lên, hắn trân trọng cắt một đoạn dây da thú, xỏ vào, ai đòi cũng không cho xem, nhưng lại bị Tát cướp mất.
68 Đoàn người giơ đuốc thuận lợi xuyên qua đàn thú, bước lên bè trúc. Đứng trên bè trúc, Bách Nhĩ quay đầu nhìn ngọn núi bộ lạc Đại Sơn trú ngụ, phảng phất như có thể cảm thấy người bộ lạc vẫn còn dựa vào động đá ở trên vách núi nhìn bọn họ.
69 Sơn động vốn rộng rãi, sạch sẽ giờ trở nên lộn xộn không chịu nổi, nơi nơi đều là thảm của thú nhân, nơi nơi đều là đống lửa nửa tắt, xương thú ăn còn thừa lại và vỏ củ thứ thứ, khói từ lửa cháy cùng bụi bặm nhồi đầy không khí, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
70 Thấy đề tài càng lúc càng đi theo hướng kỳ lạ, mà những người vây quanh y không một ai hiện ra biểu tình kinh hoảng, lùi lại, trái tim Bách Nhĩ rốt cuộc hoàn toàn rơi vào sự chân thực ấy.
71 Bách Nhĩ không thể không thừa nhận so với những người khác, Na Nông vẫn là có chút khôn khéo hơn, chí ít y còn biết làm sao để kích động bầu không khí, kích thích sự tức giận của nhiều người.
72 Thừa dịp trời còn chưa tối, Bách Nhĩ bảo đám người Nặc vào trong trận bắt vài con dã thú trở về, bỏ mỡ vào nồi nấu, tẩm lên da thú. Một phần da thú dùng làm đuốc, một phần bọc thẳng vào củi, còn thịt thú thì nướng hết, chuẩn bị để lúc lên đường ăn.
73 Hôm sau, để á thú không đến mức vô lực đi đường, Bách Nhĩ bảo người chia cho mỗi người họ một miếng thịt nướng lớn cỡ nửa lòng bàn tay thú nhân, chắc chắn ăn không đủ no, nhưng có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động của bọn họ.
74 Lúc mặt trời lên, gió mát xua đi sương mù, những hạt sương mai ánh lên nắng sớm, ấu thú ăn cỏ nỉ non kêu lên, dáng đi bình tĩnh, thong dong của những con thú trưởng thành, tất cả đều yên bình, mỹ lệ như vậy, giống như đang ở trong mộng cảnh.
75 “Ta ở trong này. ” Bách Nhĩ thản nhiên đáp, nhìn lên trên bờ, dưới ánh nắng giữa trưa rọi xuống, đồng tử đen như hàn ***, giữa ánh sáng rực rỡ xoay chuyển mang theo sự khoan thai, cao quý từ khi sinh ra đã có.
76 Bách Nhĩ cầm kỳ thi họa đều giỏi, bởi vậy vẽ cũng không phải việc khó. Chỉ là khi y trải ra tấm da thú đầu tiên, dùng than củi đã cháy, sau khi phác thảo ra một đình viện lớn, không đợi người bên cạnh thấy rõ ràng, y liền ném qua một bên.
77 Thương đá khẽ bật lên trên thảm cỏ, rồi mới rơi xuống. Á thú kia bị dọa đến run rẩy, cơ thể bất giác lùi về sau. Đừng nói là đi giết dã thú, ngay cả thương đá còn dính máu kia, y cũng chẳng dám chạm vào.
78 Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Bách Nhĩ nhìn tiểu á thú đứng trước mặt mình, có hai phần không xác định.
“Tang Lộc?” Có lẽ vì liên quan tới tuổi tác, khuôn mặt nhỏ nhắn kia còn chưa hoàn toàn nẩy nở, song mặt mày xinh đẹp, cùng với làn da mặc dù có chút yếu ớt nhưng lại trắng nõn, khiến Bách Nhĩ thiếu chút nữa cho rằng mình đang nhìn thấy một tiểu cô nương mỹ mạo.
79 Giỏ trúc, sọt trúc. Loại đồ vật này Bách Nhĩ đã từng thấy, bộ dáng thô hay *** tảo đều thấy qua. Kiểu thô đương nhiên là thấy người bán hàng rong, người khuân vác dùng trên đường, còn kiểu *** xảo là dùng để mấy món tươi ngon từ thôn trang đưa tới, họ sẽ trang trí mấy cái giỏ, sọt đó trở nên sặc sỡ, mà các cô nương, đại thẩm rất thích.
80 Lúc Đồ trở lại lều, cả người hắn đều nhỏ nước, hiển nhiên không phải nhảy vào trong hồ thì cũng nhảy vào trong sông. Bởi vì mặt trời trong thung lũng lớn, các thú nhân sợ nóng thường hay nhảy xuống hồ nước tắm táp một cái, nên bộ dáng của hắn như vậy cũng không khiến người ta chú ý.