21 Lều của Nặc cách nhà Duẫn không xa, chờ tới lúc Bách Nhĩ cùng Mục đến đó, Duẫn đã ở bên trong. Nặc không thích nói nhiều lời thừa, gã lấy da thú họ ôm tới, liền bắt đầu dạy Bách Nhĩ thuộc da như thế nào.
22 “Rời khỏi bộ lạc. ” Bách Nhĩ trả lời.
“Tại sao?” Sắc mặt ba thú nhân đều thay đổi.
Bách Nhĩ nở nụ cười, không đáp lại câu hỏi này, chỉ nói “Ta thu dọn chút đồ đạc liền đi, chỗ thức ăn kia ta không thể đem đi hết, các ngươi theo ta lấy về chút đi.
23 Lúc mang những thứ đã thu dọn định đem đi để một chỗ, mấy người Bách Nhĩ không khỏi nhìn nhau, phát hiện dù đã giảm bớt đi, nhưng vẫn không thể mang hết được.
24 “Bách Nhĩ, mấy người còn lại cũng theo tới. ” Sau khi đi được một đoạn lộ trình, Nặc phụ trách điều tra tình tình xung quanh, xuất quỷ nhập thần xông ra từ phía sau, mặt không có biểu tình gì nói với Bách Nhĩ.
25 Sức ăn của các thú nhân rất lớn, với chút thức ăn này muốn mọi người ăn no là không có khả năng, chỉ tính là tạm lót dạ mà thôi. Thế nhưng dù vậy họ cũng vô cùng cảm kích.
26 Không giống với những cây thô to thông thường ở thế giới này, cây nào cây nấy đều phải mười mấy người ôm mới xuể, thứ thứ mộc vừa nhỏ lại vừa lùn, từ thân cây tới cành đều mọc đầy gai nhọn, so với cây bụi thì giống hơn.
27 Cự vĩ thú không giống tiểu nhĩ thú, nó to tương đương với bốn năm thú nhân gộp lại, mà còn có cái đuôi bự sắc bén, lực sát thương rất lớn, thường thường cần nhiều thú nhân khỏe mạnh hợp tác mới bắt được.
28 Cơ thể đa túc thú thô to, da dai lông dày, hành động nhanh như điện, bản lĩnh săn bắt của nó là cắn chết con mồi rồi nuốt hết vào bụng. Khó khăn nhất chính là chỉ cần không bị thương chỗ yếu hại, cho dù đoạn đi một phần thân thể, nó vẫn có năng lực di chuyển như thường.
29 Sáng sớm săn được bốn con dã thú, trong đó còn có một con đa túc thú, đối với đám người Bách Nhĩ chỉ có hai mươi mấy người mà nói đã là thu hoạch rất lớn rồi, chí ít trong một thời gian có thể không cần lo lắng chuyện thức ăn vào bụng.
30 Mãi tới khi trở lại sơn động, Giác đều chỉ lén lút đi theo, không làm ra chuyện gì. Bách Nhĩ liền không quan tâm thêm nữa.
Các thú nhân bắt đầu buộc dây leo lên cột đá, còn các á thú bận rộn dùng kim xương cùng với chỉ giống như bằng sợi đay ghép các da thú lại thành miếng lớn.
31 “Thật tốt quá. ” Mục hoan hô “Bách Nhĩ, ngươi yên tâm đi, ta theo ngươi học cái này, chờ mùa tuyết rơi qua, lại đi học săn thú với a phụ. ” Hóa ra nó đã nghĩ kĩ, Bách Nhĩ còn có thể nói gì, ngày đông rảnh rang, muốn học thì học thôi.
32 Người trong động ăn cái gì cũng dùng tay bốc, nếu không thì biến thành hình thú dùng lưỡi liếm, chỉ có Bách Nhĩ dùng hai cây gỗ nhỏ gắp. Mấy á thú đã sớm chú ý tới, cũng tự mình vụng trộm thử qua, đáng tiếc không gắp được, bởi vậy chỉ có thể tràn ngập hâm mộ nhìn y.
33 Bởi vì không cần ra ngoài săn bắt, ngoại trừ các á thú bận rộn ghép các miếng da thú lại, những người khác đều cùng Giác đi đào rễ thứ thứ lên, cùng nhau tu sửa mảnh đất trống trước sơn động.
34 “Từ chỗ chúng ta tới bộ lạc Đại Sơn bao xa?” Thấy vẻ mặt ba lão nhân đều có chút không tốt, y hơi nghi hoặc hỏi.
“Từ ngày tất cả các mặt trăng đều sáng trên bầu trời bắt đầu đi, đến lần tiếp theo tất cả mặt trăng lại sáng trên trời mới có thể quay lại bộ lạc.
35 “Có lẽ trồng được. ” Sau khi nghe xong ý tưởng cụ thể của Bách Nhĩ, Hãn trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói “Trước kia ta thấy quả hoa cầm máu rất đẹp, liền hái một ít về cho bạn đời của ta.
36 “Có bị thương không?” Bách Nhĩ biết thằng bé này không thích nói chuyện, đối với ai cũng lãnh đạm, vì thế y chủ động hỏi. Cổ lắc đầu, nhưng không tránh ra.
37 Nghe ông vừa nói như vậy, Bách Nhĩ không khỏi nghĩ tới bộ lạc Hắc Hà không có bất cứ phòng ngự nào, tình hình chỉ sợ không ổn lắm. Y có thể nghĩ tới, người khác đương nhiên cũng có thể nghĩ tới.
38 Còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, đột nhiên thấy mùi tanh hôi xộc vào mũi. Bách Nhĩ kinh hãi, trở mình nhảy lên, rồi rơi xuống trên cành của một cái cây thô chắc khác, đồng thời thu vào tầm mắt thứ tập kích mình, da đầu y không khỏi tê rần lên.
39 Sức lực đã dùng hết, Bách Nhĩ không thể dựa vào gai thú cắt bụng thanh trùng quái, chỉ có thể cố hết sức bò tới miệng của nó. Đúng lúc này, cơ thể thanh trùng quái khẽ thay đổi, y hoảng sợ, chỉ thầm nghĩ mạng ta xong rồi.
40 “Na Nông, đừng phá nữa. Trời sắp tối rồi, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này mới được. ” Tộc trưởng rốt cuộc đứng ra, lên tiếng đánh vỡ cục diện giằng co “Mạc, chỗ các ngươi an toàn không?”
Bách Nhĩ nhíu mày, ông ta là cái thá gì, ngay lập tức tỏ thái độ của tộc trưởng.