181 Chiêu với dáng vẻ ngây thơ, mặt mày luôn rạng rỡ cũng không phải người gặp người thích, chí ít là con thú bay không thể nào hòa hợp với nó. Nguyên nhân là thú bay có đóa hoa băng trong lửa làm ổ.
182 “Này, người cao to, tránh ra tránh ra, ngươi đứng chắn ở đấy sao chúng ta buôn bán?” Một giọng nói không kiên nhẫn vang bên tai, Đồ sửng sốt một lát, quay đầu đối mặt với một khuôn mặt có ngũ quan bình thường.
183 Đồ rốt cuộc gặp được nữ nhân trong miệng Bách Nhĩ. So với á thú còn nhỏ xinh hơn, bộ ngực nổi lên, eo thon, mềm mại như hoa vậy, giống như khẽ đụng một cái liền sẽ hư mất.
184 “Ngươi nói ngươi đến từ đại lục thú nhân?”
“Ngươi nói Bách Nhĩ chính là Tiêu Mạch ta?”
“Ngươi nói sau khi ta chết trận thì tá thi hoàn hồn vào người tên là Bách Nhĩ?”
Sau khi kiên nhẫn nghe Đồ nói cả buổi, mặc dù có vài thứ y chưa bao giờ nghe qua, nhưng Tiêu Mạch vẫn nắm bắt được vài điểm quan trọng trong đó.
185 Nhiệt độ của hai ông mặt trời giao nhau chiếu lên người giống như muốn thiêu cháy lông tóc. Gió từ mặt sông thổi qua, mang theo hơi nước nóng ẩm. Trong không khí có hương hoa tử nguyệt, phải là một lượng hoa tử nguyệt lớn mới có thể tỏa ra mùi thơm nồng đậm như vậy.
186 Giống như thú nhân ở cùng nhau sẽ thảo luận về á thú, thì lúc á thú ở cùng nhau cũng sẽ thảo luận về thú nhân. Thảo luận về hình thú của họ, thảo luận người nào dũng mãnh, anh tuấn hơn, tính người nào tốt hơn, được nhiều á thú chào đón hơn.
187 Hai ngày sau, bộ lạc tụ hội. Từ ngày đánh bại Ưng tộc, sau khi đuổi chúng đi, địa điểm tụ hội các bộ lạc rừng rậm Lam Nguyệt và tụ hội các bộ lạc bờ biển cũng dần dần chuyển qua bộ lạc Bách Nhĩ.
188 Qua hai ngày Đào Đào mới dần dần thích ứng được, thế nhưng thời gian Tát ở một mình cùng á thú thủ lĩnh bộ lạc Thanh càng tăng, ánh mắt người trong bộ lạc nhìn Đào Đào cũng dần trở nên hơi khác thường, có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có biểu tình hiển nhiên là mọi chuyện vốn nên như thế.
189 Sau khi Chiêu rời khỏi bộ lạc, ban đầu cậu vốn muốn tìm một chỗ ở gần đó để dừng chân, chịu đựng cho tới kỳ hạn rèn luyện ngắn nhất mà a mạt quy định kết thúc.
190 Sau mấy ngày, Chiêu lại cảm thấy buồn chán. Đi tới đi lui trong rừng, mỗi nơi như đều khác nhau, nhưng mà lại như đều giống nhau, tóm lại một câu: Chiêu không đi ra được.
191 “Sao ngươi lại không biết nói chứ?” Đôi khi Chiêu sẽ cảm thán như vậy, đáng tiếc vĩnh viễn cậu cũng không có được câu trả lời. Cũng may Chiêu là một thú nhân trẻ tuổi rất dễ thỏa mãn, không giống như con chim béo ngu ngốc kia, cứ xoắn xuýt mỗi một việc.
192 Mới vừa chui qua mỏm đá thông với hồ nước kia Chiêu liền nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ cùng với tiếng cơ thể nặng nề va chạm vào vách núi của con thú xấu xí.
Thể loại: Dị Năng, Dị Giới, Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 73