1 Từ Bình đang muốn kết thúc công việc trên tay, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Hắn lau khô tay rồi treo khăn mặt trên vai, mới đút tay vào trong túi quần lấy điện thoại di động ra xem.
2 Từ Bình ở trong cửa hàng cầm công cụ cùng máy vi tính đang muốn chạy tới, đột nhiên tay vỗ đầu, choáng váng.
Hắn liền bảo sao cảm giác mình giống như quên mất chuyện gì, vừa nãy không có thời gian, hiện tại đầu óc trống rỗng của hắn xoay một cái, nghĩ tới.
3 Từ Bình nhìn màn hình máy vi tính đem giấy khai dữ liệu ngày hôm nay toàn bộ nhập vào hồ sơ lưu trữ, xác định công việc hôm nay toàn bộ hoàn thành, mới tắt máy vi tính.
4 Từ Bình vừa mới mở cửa cửa hàng, liền thấy một nam nhân ngồi ở trước cửa hút thuốc lá.
Từ Khôn cằm lởm chởm râu, gần giống với tóc trên đầu. Nam nhân ánh mắt lãnh khốc, trên mặt mang theo hung hãn, người bình thường nhìn thấy Từ Khôn cũng không dám nói hơn hai câu.
5 Từ Bình dựa theo địa chỉ Lục Quân Thừa cấp lái xe đi, không ngờ vừa tới nửa đường liền mưa to.
Mùa hạ mưa nói đến là đến, mặt đất dâng lên mùi bùn đất nồng nặc.
6 Từ Bình mỗi đầu tháng đều sẽ đi ngân hàng gửi tiền về nhà, nói khó nghe hắn là bị nhà đuổi đi, nhưng mười mấy năm dưỡng dục cũng không thể làm cho hắn cứ như vậy không nhìn cha mẹ, hơn nữa hắn biết, trong nhà hắn còn đứa em trai, thêm một người, là thêm một khẩu phần.
7 Bóng đêm dày đặc, ôm theo gió nhẹ mát mẻ, thổi đi oi bức ban ngày. Phố đèn đuốc sáng choang, hoa mỹ hào quang chiếu vào mặt sông, trong trẻo lòe lòe.
Lục Quân Thừa lái xe đi trên cầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy Từ Bình ngồi ở bờ sông.
8 Từ Bình không có tâm trí làm việc, quấn chăn ngồi ở trên giường ngây người.
Hắn bị tình huống mình và Lục Quân Thừa ngủ trên một cái giường dọa cho phát sợ, đêm qua hắn rõ ràng là ở bên ngoài uống rượu, tại sao lại biến thành cùng Lục Quân Thừa ngủ chung một giường?
Trong lòng cả kinh, hắn đột nhiên nghĩ có phải Lục Quân Thừa muốn cùng hắn cái này cái kia hay không.
9 Từ Bình ngày hôm nay xem như gặp vận xui.
Buổi trưa nhận được một đơn việc gấp, cùng khách hàng nói chuyện giá tiền hết nửa ngày, đối phương cò kè mặc cả nửa giờ, rốt cục bàn xong xuôi giá cả.
10 Từ Bình mỗi tuần chủ nhật đều sẽ cho mình một ngày nghỉ ngơi không nhận đơn việc, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt.
Ngày này hắn ngủ thẳng một giấc, đến 11 giờ mới chậm rãi từ trên giường bò xuống.
11 Lại thêm một tuần nữa chính là tết nửa năm, ở dân gian cũng có một số địa phương làm quỷ tiết. Trong nhà Từ Bình rất coi trọng ngày này, mỗi khi gặp mười lăm tháng bảy đều phải đi cúng tế.
12 Trước khi Từ Bình đi ngủ liền nhận được điện thoại của Từ Khôn, hắn hỏi "Anh, có gì không?"
Từ Khôn giọng nói không rõ "Hỏi chú đến nhà chưa, anh bị cái nhóm nhãi con rót nhiều quá, giờ rất đau đầu.
13 Từ Bình nhấc hòm công cụ lên chạy tới địa chỉ nhà Lục Quân Thừa, gặp người dựa vào cạnh cửa nhìn mình chằm chằm, hắn buồn bực, cúi đầu nhìn bản thân mình không có gì không đúng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, anh đang nhìn cái gì?"
Lục Quân Thừa như vừa tỉnh giấc chiêm bao, lập tức bật cười.
14 Sau khi Ninh Lam trở lại biệt thự, bảo mẫu đem canh mộc nhĩ trắng hạt sen bưng cho hắn. Ninh Lam tinh thần mệt mỏi lắc đầu, "Tôi hơi mệt, trở về phòng ngủ một lát.
15 Đảo mắt đã đến chủ nhật, là thời gian Từ Bình cùng Lục Quân Thừa hẹn nhau đi uống rượu.
Lục Quân Thừa lái xe tới đón hắn, nói là chỗ đó khá xa.
Chín giờ rưỡi nghe dưới lầu có tiếng xe, Từ Bình thò đầu ra cửa sổ xem, Lục Quân Thừa đang từ bên trong xe đi ra.
16 Ninh Lam ngày hôm nay xuất viện, hắn đã thay xong quần áo ngồi ở bên giường chờ Phó Bách Chinh tới đón. Liên tục sốt nhẹ nửa tháng, hắn gầy hốc hác đi, vốn là người đơn bạc, bây giờ nhìn như tờ giấy, cằm nhọn nhỏ nhắn, ánh mắt u buồn, cả người càng lộ vẻ nhu nhược.
17 Từ Bình hai mắt vô thần ngồi trên giường ôm chặt gối, đáy mắt mang theo hai vành mắt thâm quầng, tóc cũng không giống ngày thường nghịch ngợm nhếch lên, rơi vào trên trán, cả người cúi đầu ủ rũ không có thần thái.
18 Ninh Lam đem hộp đưa cho Từ Bình, Từ Bình tiếp nhận vừa nhìn, hộp đã gỉ không mở ra bằng cách bình thường được.
"Hộp này tôi đoán phải cưa khóa, nếu cưa e rằng khóa cũng bị hư.
19 Bệnh viện xung quanh đều có màu trắng làm người ta sợ hãi, mùi thuốc sát trùng rất kích thích khứu giác. Bác sĩ, y tá lui tới, tựa hồ một giây sau sẽ đi đến trước mặt ta, nói cho ta biết cấp cứu không có hiệu lực.
20 Buổi sáng tám giờ rưỡi, Từ Bình vừa đem xương hầm cất vào hộp giữ ấm, liền nhận được điện thoại của Từ Khôn.
Hắn đem điện thoại di động kẹp ở lỗ tai cùng vai giữ chặt, hai cái tay đem cháo thịt nạc trứng muối cất vào trong hộp, đậy kín.