21 Ninh Lam uống thuốc xong, trực tiếp một đầu nằm xuống gối. Hắn vô cùng đau đớn, cái gì cũng ăn không vô, trong dạ dày vẫn luôn mắc ói. Hắn rút vào trong chăn, lộ ra một cái đầu nhỏ, ngoài cửa sổ dương quang vừa lặn, hắn lại uể oải chỉ muốn ngủ.
22 Từ Bình làm thủ tục xuất viện chỉnh tề, sau khi bác sĩ tuyên bố Lục Quân Thừa có thể trở về nhà an dưỡng.
Tài xế tiểu Trần nhấc hành lý đi ở phía trước, Từ Bình cẩn thận đẩy Lục Quân Thừa ngồi ở xe lăn, chỉ lo xuất hiện sơ xuất.
23 Từ Bình lỏa thân thể ở trong phòng tắm rửa ráy.
Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun xuống, lướt qua da thịt trắng nõn, đi xuống, đi vào cái mông cong tròn.
24 Không biết có phải là vì trốn tránh cảm giác của mình đối với Lục Quân Thừa hay không mà Từ Bình chủ động bảo Từ Khôn giới thiệu nữ nhân cho mình.
Xuất môn tiện tay đón một chiếc xe, Từ Bình ngồi ở trong xe, nhìn qua cửa sổ xe ngẩn người.
25 Lục Quân Thừa nắm tay Từ Bình, khập khễnh đi về nhà. Nam nhân một bộ hăng hái, ngẩng đầu khóe miệng vươn cao, mặt mày hớn hở. Từ Bình yên tĩnh đi theo sau Lục Quân Thừa, vừa ngoan vừa nhuyễn.
26 Phó Bách Chinh đã hai tháng không có chạm qua Ninh Lam, một mặt lo lắng cho thân thể của hắn, một mặt cũng vì đối phương thái độ lãnh đạm. Mặc dù không có khước từ, hay là chỉ cần hắn muốn, Ninh Lam căn bản sẽ không phản kháng, nhưng hắn cũng không muốn dựa vào bản thân tùy tiện làm Ninh Lam.
27 Sắc trời xanh thẳm, lá cây bắt đầu từng mảng từng mảng bay xuống, tình cờ một cơn gió thổi qua, mang theo thu ý mát mẻ. Trong nháy mắt đã gần tới Trung thu.
28 Thời gian không nhanh không chậm qua đi, Từ Bình cùng Lục Quân Thừa cũng dần dần trở lại nhịp điệu sinh hoạt trước đây.
Sau khi ở nhà một tuần lễ, Lục Quân Thừa đi bệnh viện đem thạch cao gỡ xuống, Từ Bình cũng khôi phục công việc mở khóa.
29 Từ Bình năn nỉ mãi, Lục Quân Thừa cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng hắn về nhà mình ở, mặc dù sắc mặt nam nhân đều biến thành màu đen, cuối cùng hắn còn bị người ta đè xuống giường hung hăng làm hai giờ.
30 Từ Khôn ở dưới lầu hút thuốc cả đêm. Mãi đến khi Từ Bình sáng sớm mở cửa tiệm, nhìn thấy Từ Khôn hai mắt vằn vện tia máu, vẫn không nhúc nhích đứng ở trước cửa.
31 Trên sàn nhà rải rác một đống quần áo, Từ Bình toàn thân phiếm hồng, thân thể dán vào Lục Quân Thừa hôn môi. Nước nóng từ đỉnh đầu bọn họ chảy xuống, bởi vì thân thể đang động tình nên trở nên càng khô nóng.
32 Từ Bình gặp lại Ninh Lam, nhìn thấy hắn khí sắc hồng nhuận rất nhiều, người cũng không như lúc đầu, mặt mày đều là ưu sầu.
Ninh Lam dọn xong đồ ăn lên bàn, thấy Từ Bình đến, nhìn hắn cười híp mắt vẫy tay.
33 Gia đình Ninh Lam nguyên bản coi như hạnh phúc.
Mẹ Ninh khi còn trẻ làm việc tại một nhà xưởng trong thị trấn, nổi danh là một cành hoa trong nhà xưởng.
34 Ninh Lam căn bản không phải là đối thủ của nam nhân này, trong bồn tắm bị nam nhân mò toàn thân. Đối phương thậm chí còn dùng cái vật kia đội dưới mông hắn.
35 Hẹn với Từ Khôn ăn cơm lúc sáu giờ, Từ Bình khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Lục Quân Thừa buồn cười nhìn người yêu ở trong phòng đi tới đi lui, cánh tay dài duỗi một cái đem người ôm vào trong ngực, kẹp ở chân của mình, vuốt vuốt gò má của đối phương an ủi: "Thả lỏng, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi mà.
36 Lục Quân Thừa nửa đêm nhận điện thoại, khách hàng không hài lòng với nhân viên công ty phái đi đàm phán, yêu cầu hắn tự mình đứng ra hiệp thương giải quyết.
37 Lục Quân Thừa vừa xuống máy bay, mí mắt phải vẫn luôn giật không ngừng. Hắn mở điện thoại gọi cho Từ Bình, không gọi được.
Trong lòng bỗng nhiên lo lắng, hắn ngồi xe trực tiếp chạy về nhà, ở nhà tìm một vòng cũng không gặp người.
38 Dựa theo dự định ban đầu, Từ Bình chuẩn bị mua cho mình một chiếc oto. Hắn lên mạng tìm tin tức, Lục Quân Thừa đi vào, thoáng nhìn thấy trang web, liền hỏi: "Muốn mua xe à?"
"Ân, có xe lúc trời lạnh hay trời mưa, đi ra ngoài làm việc không có phiền phức.
39 Cuối năm, Lục Quân Thừa bận đến cơ hồ mỗi ngày đều tăng ca tới hơn mười giờ tối mới về, ngược lại Từ Bình lúc này tương đối thanh nhàn.
Buổi chiều hắn đi mua sắm, lúc đi qua quầy hàng len sợi, dưới chân như bị dính lấy, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm len sợi, mắt không chớp cái nào.
40 Bầu trời mờ mịt, ven đường cây cối tiêu điều, xa xa nhìn lại, nơi này an tĩnh bên trong vưu hiển tịch liêu, thời gian như lập tức vắng lặng ngưng đọng.