1 Ta tên là Hoa Vĩnh Ân, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, là trẻ mồ côi từ thuở mới lọt lòng, mọi người còn đặt cho ta một cái biệt danh rất bình dị nữa,đó là Ân Mù!Sở dĩ vì sao ta được đặt cái tên này nhỉ? Hưm! Vì ta bị mù thật mà.
2 Chỉ vì một lời bắt chuyện, hai người bọn ta cũng từ đó thân nhau hơn, mức độ đến nhà hàng của Phi Khâm cũng tăng lên nhiều, hắn mua cho ta rất nhiều thứ nào là áo quần, giày dép đẹp, Phi Khâm còn cho ta ăn những món ngon mà từ trước giờ ta chỉ dám nhìn chứ không dám mua.
3 Đêm hôm ấy, trời mưa đổ xuống ào ào Bắc Kinh, ta đang say giấc trong chăn êm nệm ấm thì bị tiếng sét đánh như muốn nổ tung cả bầu trời mà giật mình tỉnh giấc.
4 Cơn mưa đêm qua làm bầu trời sáng nay trong lành hẳn lên, nhìn những tiếng chim hót ríu rít ngoài kia,ta nằm trên giường cười khẩy một mình
Phi Khâm đã đi làm từ sáng sớm, nếu như bình thường thì ta là nhân viên vệ sinh trong công ty hắn, cho nên lúc Phi Khâm đi làm thì ta cũng thuận tiện được chở đi theo luôn
Nhưng mà hôm nay tâm trạng ta đã bị kéo xuống dốc một cách thậm tệ, đầu đau đến chịu không được, cho nên liền nói dối hắn hôm nay mệt phải ở nhà một hôm.
5 Trước khi vào chương mới thỉnh mọi người nhớ rõ truyện này Cỏ viết hoàn toàn phi khoa học, việc huyết thanh hay làm hồi sinh người chết đều phi khoa học hết nhé!! Toàn tui tự nghĩ ra không đó:v
------****------
Hai người kia đưa ta đến một phòng khám tại vùng ngoại ô xa xôi hẻo lảnh, ở đây rất ít người dân sinh sống, nhà này cách nhà kia một khoảng cách rất dài
Xách theo chiếc vali nhỏ, ta ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái mà liếc nhìn mọi thứ xung quanh, Tù Trúc tranh thủ đi xếp sắp lại một căn phòng nhỏ cho ta ở, còn Hỏa Sơn thì rót một ly nước để trên bàn, sau đó hắn nói
- Thật xin lỗi,tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra mà khiến cậu phải bị liên lụy như vậy!
Ta ngơ ngác nhìn Hỏa Sơn thở dài đoạn khó hiểu hỏi hắn
- Anh cũng có liên quan đến vụ này? Vậy tại sao lại còn cứu giúp tôi?
Anh ta lắc đầu cười khổ, một bàn tay nắm lấy cổ tay bên kia cọ xát, nghe trong âm giọng như vừa hối hận vừa chua xót đáp
- Tôi và Tù Trúc là hai nhà nghiên cứu y học, Phi Khâm, Tường Uyên là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi.
6 Quá trình chiết lọc huyết thanh diễn ra liên tục trong sáu ngày, Hỏa Sơn nói nếu muốn có được một luồn máu tinh khiết thì việc tìm trúng mạch máu đó thật sự rất khó, và huyết thanh chảy ở trong mỗi cơ thể cũng rất ít
Ban đầu Tù Trúc nghe ta muốn rút huyết thanh ra liền phản đổi kịch liệt, nhưng mà cậu ấy sau khi nghe ra những lời tâm tình của ta thì liền ngã quỵ xuống, ôm lấy Vĩnh Ân ta vào lòng rồi khóc lớn, miệng không ngừng nói
- Tại sao ông trời lại đối xử bất công với anh đến như vậy, Vĩnh Ân anh là người tốt nhưng mọi bất hạnh cứ tìm đến anh? Công bằng ở đâu rồi?
Ta lúc đó không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu ấy, cũng tự an ủi cho chính bản thân này
Di chứng của việc rút huyết thanh đã xuất hiện, đôi mắt của ta dần dần mờ đi, thậm chí có đôi lúc ta chìm trong bóng tối vô tận, phải mất đến mười lăm hoặc nữa tiếng sau thì ánh sáng mới trở lại, thậm chí đến ngày thứ tư thì dấu hiệu càng nặng hơn, ta biết rằng mình may mắn thoát chết rồi, nhưng đổi lại phải trả giá bằng đôi mắt
Hỏa Sơn và Tù Trúc liên tục hỏi ta có cảm nhận gì khác thường trong cơ thể hay không?? Ta lắc đầu nói chưa có, nhưng mà thật ra là ta đang giấu diếm, đợi khi nào bọn họ gởi lượng huyết thanh đến tận tay của Phi Khâm lúc đó nói rồi chưa muộn đúng không nhỉ?
Cuối cùng sáu ngày cũng trôi qua, cả người Vĩnh Ân này dường như mệt đến không chịu nỗi nữa, Tù Trúc thấy ta cứ suy yếu nằm mã trên giường cũng không biết làm sao, chỉ có thể đặt chén cháo đến bên cạnh, dặn dò ta vài cậu rồi sau đó đi giặt áo quần cho ta
Nhìn cánh quạt đang xoay tròn trên trần nhà, lòng ta đau đến chịu không được, tuy miệng thì luôn muốn chúc Phi Khâm cùng Tường Uyên hạnh phúc, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh hắn cùng cô gái khác nắm tay nhau đi đến quãng đời còn lại mà không phải là ta, lồng ngực giống như bị cả ngàn mũi dao cào nát không thôi
Chầm chậm cầm chén cháo lên húp từng chút một,sau khi cuối cùng cũng đã ăn hết chén tao đó, định đặt nó xuống bàn, tự dưng bóng lại bao trùm hai con mắt, khiến ta mất đà ngã xuống giường, cái chén cũng theo đó mà tan nát, tiếng vỡ của thủy tinh giống như tâm trạng của ta hiện giờ, nát.
7 Tối ngày hôm đó, Trác Phi Khâm tôi đi làm về sớm, cứ nghĩ rằng khi vào nhà vẫn sẽ có một người bật sáng đèn nhà chờ tôi về, mùi hương thức ăn sẽ lan tỏa khắp căn nhà, tôi và em như thường lệ sẽ cũng nhau ăn tối.
8 Quả đúng như lời Vĩnh Ân nói, chưa đến hai tuần sau Hỏa Sơn đã đến tìm tôi, khuôn mặt hắn giận dữ đưa một chiếc hộp ra, trong đó chỉ có một chiếc điện thoại, chiếc nhẫn và ống nghiệm, Hỏa Sơn khuôn mặt lạnh lùng nói
- Vĩnh Ân đến cầu xin tôi rút huyết thanh ra đưa cho cậu, tôi vì thấy cậu ấy đáng thương nên mới giúp, còn chiếc điện thoại và nhẫn là cậu muốn trả lại hết, không muốn mắc nợ cậu thứ gì, Điều này khiến vị tổng tài ích kỉ đây đã vừa lòng chưa?
Cầm trên tay ống nghiệm có huyết thanh của em ấy, lòng tôi không rõ tư vị gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào thứ màu xanh này.
9 Đêm hôm đó, cả một căn biệt thự của tôi không có lấy một ánh đèn, tất cả ngoại trừ bóng tối thì vẫn là bóng tối mà thôi
Tôi nằm trên chiếc giường rộng lớn, nhớ đến Vĩnh Ân, tôi yêu em, tôi nhớ em vô cùng, con người là thế, lúc nào cũng tham lam có cái này rồi lại muốn cái kia, đến lúc một trong hai thứ biến mất thì lại lăn ra tiếc nuối hối hận, tự dằn vặt bản thân mình vì sao lại đối xử với em ấy như vậy, tại sao tôi lại có thể đem một con người thuần khiết như thế ra làm một quân cờ cơ chứ?
Phi Khâm tôi từng dùng lời dối trá khen em ấy rằng
- Vì em thuần khiết, không dính một chút bụi trần, nhiêu đó thôi cũng đủ để anh say đắm
Bây giờ ngẫm nghĩ lại hóa ra em hoàn toàn đúng với những điều đó, em đã hy sinh quá nhiều cho một con người đốn mạt này, nhưng cuối cùng Vĩnh Ân đã nhận được gì từ Phi Khâm này
- Ngoài nỗi đau, nước mắt, tổn thương về tâm trí, mất máu, mất đi sự tin tưởng, thậm chí vì tôi mà trở nên tàn tật, nhưng em chưa hề oán tránh lấy một lời.
10 Thành phố Y về buổi tối lại thay một màu sắc nhộn nhịp hơn, lớp lớp người người từ già đến trẻ đều đi trên đường phố, kẻ hẹn hò, người tụ tập bạn bè, những cuộc nói chuyện, tiếng cười, tiếng xe cộ, hòa lẫn với nhau tạo nên một âm thanh thật vui tai
Cũng tại trên đường đó, một thân ảnh nam nhân nhỏ nhắn trong tay cầm gậy gõ gõ lên bề mặt lề đường, như muốn đi đúng hướng, trên khuôn mặt của cậu ấy có thể thấy rõ một đôi mắt đục ngầu, vô hồn hiện lên, tuy nhiên ý cười trên miệng lại không hề giảm chút nào
Người này không ai khác chính là Hoa Vĩnh Ân của chúng ta, thì ra một năm trước Hỏa Sơn và Tù Trúc vì sợ họ Trác kia đến gây rối cho cậu, hai người bọn họ liền dùng thế lực của mình che dấu hết mọi thông tin của cậu, đồng thời ba người gấp rút chuyển về thành phố Y sinh sống
Vĩnh Ân hai con mắt đều bị mù, chẳng thể làm được công việc gì, Tù Trúc thấy vậy thì thương cậu lắm, một hai cứ bảo Vĩnh Ân an an ổn ổn sống ở đây, tiền hai người bọn họ thừa sức nuôi cậu, nghĩ đi nghĩ lại biết bây giờ mình tàn tật thế này, nếu không dựa vào người khác thì khó mà sống nỗi, cho nên tuy cảm thấy ngại ngùng nhưng cũng đành phải gật đầu cảm ơn hai người bọn họ một tiếng
Cậu bây giờ không thể nhìn thấy gì được cho nên cuộc sống khá tẻ nhạc,nếu muốn tìm kiếm niềm vui thì cùng lắm chỉ có thể dựa vào đôi tai của mình để nghe âm thanh cuộc sống, dùng bàn tay để sờ soạn cảm nhận được mọi vật xung quanh.
11 Trác Phi Khâm như không thể kìm nổi nữa, trực tiếp ôm cậu vào lòng, giọng nói anh chứa nhiều phần run rẩy
- Ân! Thật xin lỗi, anh là kẻ đốn mạt, anh không nên đối xử với em như vậy, anh là kẻ tồi mà.
12 Tù Trúc nhìn Vĩnh Ân đã an an ngủ ở trên giường, liền chỉnh lại góc chăn cho hơi lạnh không thể lùa vào cậu, sau đó mới rón rén bước ra, Hỏa Sơn đứng ngay bên mép cửa, ôm A Trúc vào lòng nói
- Phi Khâm vẫn còn quỳ ở đó, bây giờ giờ đã là mười một giờ đêm rồi.
13 Sang đến sáng ngày hôm sau, Hỏa Sơn cùng Tù Trúc đều dậy từ rất sớm, hai người bốn cặp mắt đều nhìn chằm chập vào lọ thủy tinh vuông có chứa huyết thanh, đoạn họ Hỏa nói
- Anh không nghĩ là cậu ấy lại chịu buông tay dễ dàng như vậy? Trong này đúng là huyết thanh thật, nhưng mà tính tình của Phi Khâm trên thương trường được so sánh như chúa tệ sơn lâm đội lốt cáo, anh chắc chắn rằng vụ việc bên trong này vẫn còn có vấn đề
Tù Trúc vỗ nhẹ lên tay hắn, giọng nói thập phần dễ chịu đáp lại
- Đừng suy nghĩ quá nhiều! Hôm qua em thấy họ Trác kia rất thành tâm, em nghĩ là hắn đã nản rồi nên mới làm vậy.
14 Hoa Vĩnh Ân dùng chiếc gậy gỗ nhẹ lên trên nền đất, nhà kính trồng hoa này là do Tù Trúc cùng Hỏa Sơn xây riêng cho cậu, bởi vì sợ bản thân buồn chán trong những năm tháng mù lòa này, Tù Trúc chọn hoa và những cây nhỏ rất kĩ lưỡng, loài hoa nào mà có gai gây nguy hiểm đến cậu thì đừng mong được đặt vào đây.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kể từ sau vụ việc Phi Khâm dùng " thân phận mới " để đến gần Hoa Vĩnh Ân hơn, thì anh giờ đây cũng có thể hiên ngang ra vào căn biệt thự của Hỏa Sơn mà không cần phải câu nệ gì
Ban đầu Tù Trúc là vì bị đưa vào cảnh cứu cha nên mới để anh vào đây, thế là mỗi lần nhìn thấy con người này, địch ý trong mắt cậu không hề tắt đi, mà còn đậm sâu hơn.
16
Tiết trời của thành phố Y đã vào mùa đông, cái giá lạnh cắt da cắt thịt như muốn đóng băng từng người đi đường, vào những thời điểm này, hầu hết đều chọn biện biện pháp ở nhà sưởi ấm vẫn là tốt nhất
Chỉ có riêng Trác Phi Khâm sau một tuần biến mất thì cuối cùng cũng quay trở lại, hai tay xách hai túi to, mang một chiếc áo khoác da dày cộm đi vào căn biệt thư nơi Vĩnh Ân ở, Tù Trúc và Hỏa Sơn vừa uống một ly trà ấm nóng, liếc mắt nhìn thấy anh thân thể mệt mỏi, trên đầu còn dính tuyết, hơi thở mang khí lạnh ở bên ngoài vào, Tù Trúc kìm lòng không được hỏi
- Một tuần nay việc ở bên anh vẫn chưa ổn à?
Trác Phi Khâm thở dài cười cười nói
- Tình hình biến xấu đi rất nhiều! Có lẽ sẽ không thể cứu vãn được nữa, sau này Vĩnh Ân đều phiền hai người chăm sóc
Hai người nhìn anh đi đến phòng của Vĩnh Ân, trong tâm tư bọn họ đều nghĩ rằng
-Anh ta thật sự thay đổi rất nhiều
Trác Phi Khâm mở nhẹ vừa phòng, nhìn thấy cậu đặt chân trần xuống đất mà ngồi ngẩn ngơ,liền tiến đến, tự nhiên lục lọi trong tủ quần áo của cậu, lấy ra một đôi tất dày, sau đó ngồi xuống, nâng chân cậu lên mang từng chiếc vào
Vĩnh Ân một tuần rồi không có anh tâm tư vừa thả lỏng một chút thì bây giờ căn cứng lại, định mở miệng nói gì đó thì Phi Khâm đã nói trước
- Vĩnh Ân, nghe anh nói điều này một chút có được không?
Nghe trong âm giọng của anh toàn là phiền não, cũng mệt nhọc.
17 Đúng như lời nói, nửa năm nửa lại qua đi, Phi Khâm từ ngày đó đến bây giờ chưa từng xuất hiện lại một lần nữa, Vĩnh Ân ban đầu thần kinh được thư giãn một chút, nào ngờ đâu cách một tuần sau khi anh biến mất, tim cậu bỗng nhiên đập mạnh, khó thở đến không tưởng.
18
Cuộc sống dù vui hay buồn, thì mỗi một con người vẫn phải tiếp tục đối mặt với nó, lại một năm nữa qua đi kể từ sau vụ việc của Phi Khâm, khiến không ít người thân cận cảm thấy thương xót, kẻ thù thì được phen hả dạ, chỉ có riêng Vĩnh Ân là sau lần rơi nước mất đó đến bây giờ, vẫn chưa lộ ra thêm một cản xúc gì mới
Cậu vẫn là cậu, không khác chút nào cả.
19
Vĩnh Ân ôm tâm tình kích động ngồi trên máy bay, nghĩ đến viễn cảnh sắp được gặp lại anh, không biết nên nói câu gì cho phải. Nhưng cái cậu sợ nhất, có lẽ chính là tính mạng thoi thóp của Phi Khâm
Trác Khả Đại vừa ngồi trên máy bay vừa kể rõ sự tình cho Vĩnh Ân nghe, theo như lời hắn nói thì tuy là nhặt được mạng về, nhưng anh nhất quyết không chịu làm phẫu thuật, một hai đòi xuất viện, bất quá tình hình của anh về nước ngay bây giờ là mất xác, thế là mọi người quyết mua một căn biệt thư ở một vùng ngoại ô nước mỹ, cho vài đàn em thân tín canh giữ, Phi Khâm bị liệt hai chân, cả người gầy gò ốm yếu,hô hấp suy nhuyễn đến không thể tả nổi, ăn uống cũng là việc khó khăn, thậm chí nhiều lần vì nghĩ mình tàn tật, nên Phi Khâm đã cắt cổ tay tự sát, nhưng may sao lúc đó đàn em phát hiện kịp thời, nên mới thoát chết
Những ngày Phi Khâm sống rất khổ sở, lắm lúc nhớ cậu thì lấy một tấm ảnh ra ngắm, cảm xúc không kìm nỗi thì gào thét nói
- Tại sao lại không để tôi chết đi? Mọi chuyện chẳng phải đã giải quyết ổn thỏa rồi sao? Tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì
Khả Đại nói rằng, nhìn thảm cảnh của Phi Khâm bây giờ thật sự chẳng giấu được nỗi đau, nếu không phải vì tuần trước có người điện báo rằng anh ấy bỗng nhiên trào máu miệng cũng máu mũi, nếu không phẫu thuật gấp thì cái chết sẽ cận kề.
20 Nghe tin Phi Khâm cuối cùng cũng làm phẫu thuật, cả một dòng tộc tuy ở Trung Quốc nhưng không ai giấu nỗi niềm vui, Khả Đại còn không ngừng gọi điện đến để hỏi thăm tình hình, đồng thời cùng bắt đầu lập ra kế hoạch trả thù cho anh trai.