141 CHƯƠNG 141: LÔI THIẾT, HUYNH LÀ ĐỒ MUỘN TAO!
Chạng vạng, các thôn dân như thường ngày tụ dưới tàng cây hóng mát, đầu tiên là trò chuyện đề tài sắp đến ngày mùa, nói nói một hồi thì nói đến học đường của thôn, rồi thuận theo tự nhiên hàn huyên sang người xây đắp học đường, Tần Miễn và Lôi Thiết, trong lời lẽ ca tụng không ngớt.
142 CHƯƠNG 142: MỘT TUỔI
“Hì hì…” Mãn Mãn vỗ bàn tay bé tí, cười đến chảy nước dãi. Viên Viên nghi hoặc nhìn sang chỗ lão cha, chẳng lẽ là trò chơi mới?
Lôi Thiết trấn định đứng dậy khỏi mặt đất, để hai tiểu gia hoả nằm xuống, đong đưa chiếc giường dỗ chúng đi vào giấc ngủ.
143 CHƯƠNG 143: HUYNH LUYỆN KHÍ, TA LUYỆN ĐAN
“Đa tạ, đa tạ, xin nhận cát ngôn của các vị. ”
Tần Miễn ôm lấy Viên Viên, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của bé, nhịn không được hôn lên giương mặt trắng nõn nà kia một ngụm.
144 CHƯƠNG 144: NHI ĐỒNG THIÊN TÀI
Hai năm sau.
Trời mới trong xanh được hai hôm lại đổ mưa tiếp, mới đầu chỉ là mưa phùn lất phất, rồi nhanh chóng biến thành mưa to.
145 CHƯƠNG 145: MỘT NHÀ BỐN MIỆNG ĐI DU LỊCH
Trước khi đi xa còn phải an bài không ít công chuyện. Nhân công miến xưởng và tửu phường hầu như đều là người trong thôn, ngoài tăng cường bảo an thì không có gì phải đặc biệt chú ý.
146 CHƯƠNG 146: ĐƯỜNG ĐẾN KINH THÀNH
Mãn Mãn vô cùng ỷ lại ca ca nhà mình, cười ngọt ngào nói “Ca ca, ta muốn chim non. ”
“Sau khi dừng xe nhờ cha bắt.
147 CHƯƠNG 147: THANH NIÊN GIỐNG VỚI TẦN MIỄN
Các xa phu không cần thương lượng cũng ra cùng một lựa chọn – cho xe dừng lại. Tất cả mọi người nhanh chóng xuống xe đi đi lại lại.
148 CHƯƠNG 148: TRANG PHỤC CỦ CẢI ĐÁNG YÊU
Đồng tử thanh niên bỗng nhiên co lại, không biết nghĩ đến chuyện gì, dường như có chút kinh nghi(1).
Ánh mắt đối phương biến đổi nhiều lần chỉ trong ngắn ngủi mấy nhịp, nhưng không qua được mắt Lôi Thiết, y cầm tay Tần Miễn, nhéo nhéo, dắt hắn đi về trước.
149 CHƯƠNG 149: LÃO CHA, ĐỪNG ĂN PHỤ THÂN.
Nam tử vươn tay ra lần nữa, thế mà lại ôm ra thêm một đứa nhỏ giống hệt đứa trước.
Hai bé con như hai củ cải đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn một nghiêm nghị, một cười tủm tỉm, tay nắm tay, tò mò nhìn trái nhìn phải.
150 CHƯƠNG 150: NGÀY ĐẦU Ở KINH THÀNH
Viên An Thế tuổi chừng bốn mươi, rất thân thiện tiếp kiến đoàn người Tần Miễn, không có chút kiểu cách nhà quan. Có lẽ Hoắc viện trưởng đã nói sơ tình huống nhà Tần Miễn với ông ta nên lúc nhìn thấy một nhà bốn người bọn hắn, trên mặt ông không có biểu lộ gì khác thường.
151 CHƯƠNG 151: DẠO ĐÊM Ở HOÀNG CUNG
Tháng Tư xuân, cảnh sắc tươi đẹp. Hai bên bờ suối chảy róc rách, cỏ thơm um tùm, cành liễu lả lướt, những cánh bướm nhiều sắc màu, những chú ong mật cần cù mải vờn quanh mấy đoá hoa, hoàng oanh xinh đẹp đậu đầu cành nhẹ nhàng cất tiếng hót.
152 CHƯƠNG 152: CÓ TÊN TRÊN BẢNG
Nháy mắt sau, hai người xuất hiện tại phòng trọ khách ***.
Tần Miễn bỗng mở mắt ra, thình lình áp đảo Lôi Thiết xuống giường, mỉm cười nhìn đối phương, ngón tay lướt vẽ trên mặt y “A Thiết, vừa rồi có phải huynh ghen không?”
Lôi Thiết thả lỏng thân thể, để hắn nằm lên càng thoải mái, những sợi tóc rũ xuống mặt làm y thấy ngưa ngứa, cũng tựa như tâm tình y lúc này.
153 CHƯƠNG 153: NĂM NGƯỜI ĐỘT NHIÊN MẮC BỆNH LẠ
Khúc Tung Văn nghe vậy, chắp tay với Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ, trêu ghẹo: “Chúc mừng Lôi huynh, Hoắc huynh, thời điểm hai huynh đi dạo phố nhớ dẫn theo chúng ta nhé, ha ha ha!”
Bộ Thanh Vân, Triệu Thiên đều cười phụ họa.
154 CHƯƠNG 154: TÀI NĂNG MỚI LỘ
Viên An Thế biết tin Tần Miễn, Lôi Thiết trở lại, bèn bước nhanh ra đón, từ xa đã chắp tay với họ, thở dài tự trách “Lôi đại công tử, Tần công tử, lão phu hổ thẹn, đã không chiếu cố tốt Lôi ngũ công tử và Tư Duệ.
155 CHƯƠNG 155: ĐÃ CHƠI THÌ PHẢI CHƠI LỚN
“Tôn chưởng quầy, rốt cuộc chừng nào lão bản các ngươi mới trở về? Chúng ta đã đợi ở đây gần nửa tháng rồi. ” Một người mập mạp ghé vào quầy, dường như không thấy sắc mặt khó coi của Tôn chưởng quầy “Đi kinh thành gì gì không phải là ngươi lấy cớ đó chứ?”
Tôn chưởng quầy nhìn thoáng qua các thực khách trong đại đường, nhẫn nại nói: “Ngô đại trù, tại hạ đã nói, vài ngày trước đã phái người đi tìm lão bản nhà chúng ta.
156 CHƯƠNG 156: VỀ ĐẾN NHÀ
Tần Miễn, Lôi Thiết nhờ Tôn chưởng quầy trông nom Viên Viên Mãn Mãn hộ, đến tiệm ăn và tiệm thức uống lộ mặt, hỏi tình hình gần đây.
157 CHƯƠNG 157: BẢNG NHÃN VÀ THÁM HOA
Phúc thúc tiễn bước Tiền thị, Lý thị ra về xong thì chần chừ ngoài cửa, dáng vẻ có lời muốn nói mà khó mở miệng.
Lôi Thiết nhíu mày “Phúc quản gia, có chuyện gì?”
Tần Miễn nghi hoặc nhìn qua.
158 CHƯƠNG 158: GIẢI THI ĐẤU TRÙ NGHỆ QUY MÔ CẢ NƯỚC
Lôi Hướng Nhân ngang qua cổng lão trạch, đi đã xa vẫn nhịn không được quay đầu nhìn đại môn bị khoá chặt.
159 CHƯƠNG 159: CUỘC THI BẮT ĐẦU
Sau khi hội nghị chấm dứt, Tần Miễn gọi Tôn chưởng quầy vào phòng nghỉ.
“Tôn chưởng quầy, phân phó cho tất cả nhân viên, mấy ngày nay phải tiếp đãi chu đáo toàn bộ khách nhân trong Song Hưởng lâu, nước trà, điểm tâm, hoa quả và một ngày ba bữa đều phải làm tinh xảo nhất, để họ đượv mở mang kiến thức, địa phương nhỏ bé này của chúng ta cũng có hưởng thụ cấp bậc quý tộc.
160 CHƯƠNG 160: CANH THÁI CỰC
Chia tổ tiến hành theo phương thức bốc thăm, Tần Miễn bị phân đến tổ thứ tư.
Tổ thứ nhất là Ngô Đức Vượng, Trịnh Hiển Quý, Triệu Tường, Trương Thuận.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 23
Thể loại: Xuyên Không, Khoa Huyễn, Nữ Phụ, Ngôn Tình
Số chương: 50