101 CHƯƠNG 101: CÓ NGƯỜI MUỐN MUA ĐÀO MẬT
Cần trợ giúp nhà Trương Đại Xuyên, nhà Ngô Địch cùng nhà lý chính, nhưng không thể giúp đỡ công khai. Sống ở nông thôn, chỗ tốt là có chuyện gì bà con hương thân có thể tương trợ cho nhau Chỗ hỏng là, do quá quen thuộc nên người ngoài đều tương đối rõ ràng điều kiện kinh tế lẫn nhau.
102 CHƯƠNG 102: MIẾN LÀM RA RỒI ĐÂY
Lôi Tần Trung mở cửa, cúi chào “Tiểu thiếu gia, ngài đã trở lại. ”
“Ừ. ”
Tần Miễn đang tính vào cửa thì bị gọi lại.
103 CHƯƠNG 103: THU MUA KHOAI LANG VÀ KHOAI TÂY
Tần Miễn thuê tám phụ nhân trong thôn phụ trách chế biến khoai lang khoai tây thành tinh bột khoai. Hai người gọt vỏ, hai người cắt khối, bốn người còn lại nghiền khoai và làm thành tinh bột khoai.
104 CHƯƠNG 104: XƯỞNG MIẾN KHAI TRƯƠNG
Hai vị chủ tử đều không phải người hà khắc bóc lột, Phúc thúc Phúc thẩm cũng ôn hòa dễ gần, hạ nhân ở Du nhiên điền cư chung sống với nhau rất tốt.
105 CHƯƠNG 105: TOÀN MIẾN YẾN
Nhưng sau đó trời đổ mưa liên tục hai ngày.
Khi trời trong trở lại, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo sọt, đội mũ rơm ra vườn rau.
106 CHƯƠNG 106: CHẾ ĐỘ THẺ HỘI VIÊN
Lôi Thiết nhặt giày dép đặt lên giá để giày, đi đến bên cửa sổ. Tiếng nước bì bõm cách một cánh cửa truyền ra, như gãi vào lòng y ngưa ngứa.
107 CHƯƠNG 107: MỞ RỘNG SẢN XUẤT
Trở lại trấn trên, Lôi Thiết đưa Toàn thúc, Toàn thẩm và Miêu Miêu về thôn trước.
Tần Miễn mang theo Cường tử, Diệp Phùng Thu đến Song Hưởng lâu, bảo tiểu nhị dẫn họ đi rửa mặt chải đầu, đồng thời gọi Tôn chưởng quầy cùng vào phòng nghỉ.
108 CHƯƠNG 108: TIẾP TỤC DẤY CAO TRÀO
Vì tránh né sinh thần Lôi Đại Cường, Tần Miễn, Lôi Thiết đi trấn trên rất sớm.
Làm bánh pudding, bánh trứng và bánh chén cần phải có lò nướng, Tần Miễn thay thế bằng rương sắt, để rương lên lò lửa nướng là có thể thay cho lò nướng.
109 CHƯƠNG 109
“…Khưu Xử Cơ đang định trả lời đột nhiên biến sắc, nói ‘Có người tới tìm ta rồi. Bất kể là gặp chuyện gì thì các ngươi cũng không được ra mặt, nhớ chưa?’ Hai người Quách, Dương gật đầu thưa dạ.
110 CHƯƠNG 110: KẾ HOẠCH KIẾM TIỀN MỚI
Chỗ ngồi cho xa phu cũng rất độc đáo, ghế dựa lắp thêm tay vịn, có thêm chỗ chuyên dùng kê chân, không lo không thoải mái khi ngồi đánh xe lâu.
111 CHƯƠNG 111: LÔI HƯỚNG LỄ XUI XẺO
“Người trong thôn đều biết các ngươi đối xử phúc hậu với hạ nhân và nhân công. ” Ý cười trên mặt tức phụ Trần Tam càng tươi, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn “Nghe nói hạ nhân nhà các ngươi mỗi tháng đều được phát thịt, so với một vài thôn dân còn tốt hơn.
112 CHƯƠNG 112: THÍCH SỰ IM LẶNG CỦA HUYNH
“Ba ngươi tuỳ ý đi. Nếu cứ khách sáo, ăn không no là các ngươi đó. ” Tần Miễn tự múc cho mình một chén trứng muối trộn đậu phụ non, nói.
113 CHƯƠNG 113: TRỘM NHỚ THƯƠNG
Sau khi tên khu chế biến trở thành ‘Khu chế biến Nhất Tuyến Thiên đường’, miến và rượu do khu chế biến sản xuất đều mang theo biểu tượng (logo) ‘ánh trăng khuyết’.
114 CHƯƠNG 114: HAI ‘PHẤN CẦU’
“Triệu Tứ Phát, ngươi là đồ trời đánh!” Thê tử Triệu Tứ Phát trợn mắt, bổ nhào qua, dùng sức đánh vào người gã, tuyệt vọng nhìn gã, nước mắt lã chã, đau đớn muốn chết “Có phải ngươi muốn bức ta và nhi nữ chết mới vừa lòng hay không? Hả?”
“Tẩu tử, bình tĩnh một chút.
115 CHƯƠNG 115: BÍ MẬT QUÁ KHỨ CỦA LÔI THIẾT (1)
Ăn xong bữa sáng, Lôi Thiết ở nhà lo liệu việc quà biếu trong ngày lễ. Hôm nay là ngày tám tháng Chín theo Dương lịch của đại lục Vân Châu, ngày mười lăm tháng Tám theo lịch Đại Hạ vương triều, chính là tiết Trung thu.
116 CHƯƠNG 116: BÍ MẬT QUÁ KHỨ CỦA LÔI THIẾT (2)
Tần Miễn và Lôi Thiết mang theo lương khô, cưỡi ngựa ra cửa, phi nhanh về phía ngoài thôn. Nhất Điểm Bạch giống như một tia chớp đen, theo sát sít sao.
117 CHƯƠNG 117: TỨC PHỤ UY VŨ
Bên trong núi đồng, linh khí dồi dào. Tần Miễn tu luyện suốt cả bốn ngày liền. Quả thật hắn có thiên phú về mặt tu luyện, ngắn ngủi vài ngày, tu vi đã lên tới trung kỳ Khai Quang, nhảy qua ngọn cây, vượt qua sông ngòi không thành vấn đề.
118 CHƯƠNG 118: RAU CỦ TRÁI MÙA
Lôi Thiết cầm hai con cá lớn đi qua hàng rào sân “Tức phụ, giữa trưa ăn cá. ”
Tần Miễn đang luồn quần áo đã giặt trong rổ vào móc áo, máng lên sào phơi đồ, bèn vẫy vẫy nước trên tay, nhìn thoáng qua cá trong tay đối phương “Lấy ở đâu vậy?”
“Trong hồ nước.
119 CHƯƠNG 119: THI VIỆN ĐẾN
Các thôn dân đứng trong sông đào móc bùn cặn, nước sông lầy lội đục ngầu, Lôi Hướng Nghĩa kinh hỉ quăng đi xẻng trong tay muốn chạy nhanh lên bờ, lại bị trượt chân, ngã nhào xuống nước bùn, hốc mắt đỏ lên, thì thào tự nói “Tức phụ ta lại có hỉ, tức phụ ta lại có hỉ…”
Hắn quên cả nói với lý chính một tiếng, đứng lên chạy về phía nhà mình, trên mặt đất lưu lại dấu chân bùn ướt sũng.
120 CHƯƠNG 120: THI ĐẬU TÚ TÀI
Cá vớt lên từ hồ nước nhỏ nhất cũng hơn một cân, lớn nhất chừng ba bốn cân. Đưa một phần đến Song Hưởng lâu, Song Hưởng lâu lập tức đẩy ra toàn ngư yến, lại lôi cuốn vô số thực khách ùn ùn kéo đến.