41 CHƯƠNG 41: ĂN TÂN GIA
Vệ sinh cá nhân xong, Tần Miễn chậm rì rì đi ra cửa. Trời mới tờ mờ sáng, ngày thu thiếu đi tiếng ve kêu ếch xướng, cả thôn có chút tĩnh lặng.
42 CHƯƠNG 42: THUÊ CỬA TIỆM
Mặt trời lặn rồi mọc, một ngày mới lại đến.
Tần Miễn từ từ húp bát canh trứng, chân dưới bàn huých huých chân Lôi Thiết “Hôm nay đi dạo trấn trên một chuyến đi, mua những đồ cần thiết.
43 CHƯƠNG 43: TỨC PHỤ, TA CÓ THỂ NUÔI NGƯƠI
Mở tiệm cũng không phải chuyện đơn giản, trước khi khai trương cần trang hoàng cửa hàng, tu bổ bếp, tăng thêm thiết bị, vật tư các loại, mời nhân viên, tuyên truyền quảng cáo.
44 CHƯƠNG 44: TÌM TỚI CỬA
Mấy ngày nay vì để Lôi Thiết dù về bất cứ lúc nào cũng có cơm để ăn, mỗi ngày Tần Miễn đều nấu nhiều hơn, vừa lúc cơm còn lại tối nay dùng làm cơm chiên.
45 CHƯƠNG 45: TẦN MIỄN PHẢN KÍCH
Đỗ thị đứng bên cạnh Lôi Đại Cường, cảm xúc sung sướng khi người gặp họa bốc lên nơi đáy mắt, liếc mắt nhìn Chu Thúy Hoa và Phương Hồng Liễu đang vểnh tai nghe lén, kéo tay áo Lôi Đại Cường, giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Lão đầu, có chuyện gì từ từ nói.
46 CHƯƠNG 46: LÔI HƯỚNG TRÍ
Tần Miễn cười hỏi: “Thế nào rồi?”
Phương Hồng Liễu nhỏ giọng: “Đã xong, hai chúng ta đi một vòng thôn, dựa theo lời ngươi nói kể cho những người khác nghe, lúc này truyền khắp thôn rồi.
47 CHƯƠNG 47: CỬA TIỆM ‘MÓN ĂN NGON’
Chuyện phát sinh trước cửa lão trạch không bao lâu thì truyền tới tai Tần Miễn, nhưng hắn không để tâm. Lão trạch bên kia, hắn tránh còn không kịp.
48 CHƯƠNG 48: NGƯỜI BÊN LÃO TRẠCH ĐẾN QUẤY RỐI
“Hai, bốn, sáu…”
Trịnh Lục mua bánh bao trở về, Tần Miễn cảm ơn nhận lấy, thưởng cho nó năm văn tiền rồi đuổi nó về nhà trước, một tay cầm bánh bao cắn, tay kia thuần thục đến tiền đồng, “Tám mươi sáu, tám mươi tám, chín mươi…”
Hơn nửa ngày, hắn mới ngẩng đầu, thoải mái thở ra một hơn “Bên ta đếm xong rồi, tổng cộng hai lượng ba trăm mười chín văn.
49 CHƯƠNG 49: KHÔNG XUẤT CHIÊU ÁC KHÔNG ĐƯỢC
Đỗ thị lại lớn tiếng kêu khóc “Y có tiền mở tiệm, ta bảo y chiếu cố thân huynh đệ y lại không muốn. Đúng là bất hiếu…”
Tần Miễn lại bổ sung “Huynh đệ y biết rõ trong tiệm bọn ta không thiếu nhân thủ, mời hai hỏa kế đều đã ký văn thư không thể làm trái ước hẹn, vậy mà vẫn cưỡng cầu chúng ta mời họ đến hỗ trợ.
50 CHƯƠNG 50: CHO BÀ MỐI KIM LỜI KHEN
“Khụ khụ –” Lôi Hướng Nhân bị sặc đến ho khan, nước trà trong miệng phun ra ngoài một chút, gã lau lau miệng, trộm liếc nhìn sắc mặt cha nương, muốn cười lại không dám cười “Bà mối Kim, nhất định ngài nói sai người rồi.
51 CHƯƠNG 51: CHO VỆ CÔ NƯƠNG ĐIỂM CỘNG
Tần Miễn theo bản năng nói tiếng “Được”, hồi thần lại, vỗ một bàn tay lên đầu Trịnh Lục, dở khóc dở cười “Tiểu tử ngươi dám tính kế lão bản ngươi.
52 CHƯƠNG 52: KHÁCH NHÂN TỪ HUYỆN XUỐNG
Tần Miễn thầm giật thót một cái, nhưng mặt tỉnh bơ nói “Việc này đúng là khiến người khó hiểu. Bất quá Lôi gia vô quyền vô thế, không có gì đáng giá để tính kế.
53 CHƯƠNG 53: CẢNH CÁO
Xe trâu tiến vào thôn, Tần Miễn tiếp nhận dây thừng từ tay Lôi Thiết, nói với y: “Huynh đi gọi tam đệ, tứ đệ đến nhà mình một chuyến, ta từ từ nói chi tiết cho họ.
54 CHƯƠNG 54: KHÔNG CHIẾM CỦA HỜI THÌ SẼ CHẾT
“Được. ” Lôi Hướng Nhân nói “Mua đồ xong chúng ta tập hợp ở đầu trấn”
Triệu thị, Tiền thị ở sau xe khe khẽ nói nhỏ.
55 CHƯƠNG 55: NGÀY LỄ ĐẦU TIÊN KỂ TỪ KHI SỐNG CHUNG
“Đúng là mắc thật. ” Lôi Hướng Nhân lộ vẻ tán đồng “Vài miếng thịt ba chỉ mỏng dính cũng hai văn tiền.
56 CHƯƠNG 56: TẶNG SỦI CẢO
“Buổi sáng tùy tiện ăn gì đó thôi, giữa trưa làm sủi cảo ăn. ” Tần Miễn hưng trí bừng bừng. Hôm nay là lần đầu tiên ăn sủi cảo từ sau khi hắn xuyên việt.
57 CHƯƠNG 57: MẸ NHỎ VÀO CỬA
Đảo mắt một cái đã tới ngày Lôi Đại Cường thú Vệ Vi vào cửa.
Trước đó, Tần Miễn và Lôi Thiết đã đánh tiếng với Nhạc Đông mấy ngày nay sẽ không tới tiệm.
58 CHƯƠNG 58: ĐỖ THỊ VỆ THỊ LẦN ĐẦU GIAO TRANH
“Phải, phải, là Lôi huynh đệ. ” Thôn dân lại nhìn sang Lôi Thiết, đũa trong tay vừa gõ lên đĩa sứ vừa nói chuyện, khoang miệng toả ra toàn mùi rượu “Lôi huynh đệ, chúng ta đều là người cùng thôn, có cơ hội phát tài cũng nên chiếu cố hương thân một chút.
59 CHƯƠNG 59: CÙNG ĐI SĂN
Bên ngoài gió thổi từng đợt, tạt qua cửa sổ làm phát ra những âm thanh khe khẽ nghe như tiếng khóc nức nở. Tần Miễn đã sớm tỉnh, rúc vào chăn mền không muốn động, nhìn Lôi Thiết kiên trì đúng giờ đứng dậy, ngồi ở mép giường lò, không nhanh không chậm mặc trung y(1) vào, mặc áo bông vào, lại mặc ngoại khố, cuối cùng mang giày vải.
60 CHƯƠNG 60: SÓI CON ĐEN
“Để ta thử. ” Trương Đại Xuyên tự nhận sức lực không nhỏ, tâm hiếu thắng nổi dậy, tiến lên cầm lấy cường cung trong tay Tần Miễn, hai tay dùng sức, sau đó thẳng thắn lắc đầu “Không được.