41 Nhìn thấy người qua kẻ lại trên đường lớn, rốt cuộc tâm La Gia Tề mới thả lỏng: Ha ha, bây giờ mấy trăm vạn cây gỗ kia đã thuộc về anh em bọn họ rồi, hơn nữa bị lấy một cách thần không biết quỷ không hay, không ai biết là anh em họ lấy.
42 “Vâng thưa thầy, hai năm qua con ăn ở đây, sống ở đây, đã xem đây là nhà của mình. “ La Gia Tề lộ vẻ chân thành, về mặt ăn uống thầy không hề keo kiệt nhưng lại dạy quá ít.
43 Sau này trong cuộc sống, Nha Nha thành bảo mẫu đặc biệt, nấu cơm quét dọn hằng ngày, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt cho ba người, như vậy La Gia Tề có thể chú tâm làm việc, đúng là thoải mái hơn rất nhiều.
44 Thời điểm La Gia Tề trở về, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng hiển nhiên chương trình giảng dạy của bác Lưu không sai, điều nên biết cậu đều đã hiểu. Tuy rằng trong lòng có cảm giác khác thường, nhưng nhìn gương mặt Nha Nha nhỏ nhắn đau đến mức trắng bệch, đau lòng lập tức chiếm thế thượng phong.
45 “Tư Thần? Tên rất hay, có ý nghĩa hơn tên Giai Giai của mình. ” Thể hiện ý tốt của mình, hai mắt Trịnh Giai Giai ngấn nước kéo tay Nha Nha nói, “Các phòng ngủ khác đã đến mấy người, phòng ngủ chúng ta mới có mình mình, nay cậu đã đến, cuối cùng mình có bạn.