21 Buổi sáng, sau khi Nha Nha rời giường không nhìn thấy La Gia Tề nhóm lửa nấu cơm như thường lệ, không biết đối phương đi đâu rồi. Bé dọn dẹp phòng một chút, sau đó lấy đồ ăn đặt trong bếp ra rửa sạch, chờ đối phương trở về là có thể nấu cơm.
22 Vất vả cả ngày, La Gia Tề ngã lên giường mới cảm thấy cơ thể mỏi mệt, mơ mơ màng màng muốn ngủ thì phát giác bé con bên cạnh nắm tay mình hí hoáy.
“Sao? Nha Nha làm sao vậy, ngủ không được? Muốn anh kể chuyện xưa cho em nghe không?” Đối với Nha Nha, cậu rất có kiên nhẫn, chỉ cần nghĩ phải nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, để cô bé ngày ngày cười với bản thân thì cậu lập tức tràn trề sinh lực.
23 “Chúng ta đi đâu vậy anh? Sao hôm nay phải đi xa thế?” Nha Nha kéo tay La Gia Tề tò mò hỏi.
Thật sự rất xa, chủ yếu nhất chính là con đường này vô cùng xa lạ, dường như bọn họ chưa từng đi qua.
24 Tiền nhiều, trộm nhớ thương, gạo nhiều, chuột nhớ đến. Lúc nãy cậu vừa một mình đối đầu với con chuột đến đây trộm gạo, con chuột kia cũng không may, vừa vặn bị cậu chắn giữa khe hở hai cái rương lớn, bởi vì kẽ hở quá nhỏ, nhảy đều nhảy không được, cứ thế bị cậu dùng gậy đập chết.
25 Tốc độ của bà Vương rất nhanh, bà thu lễ lớn như vậy sao có thể không dụng tâm nhiều chút chứ? Thế là chưa được hai ngày bà đã may xong một bộ áo bông nhỏ, bà lão không hề lừa gạt, lấy bông may thêm một lớp nữa, còn lấy vải lẻ có màu sắc rực rỡ may lên trên áo bông thành nút thắt, tin chắc cô gái nào trong thôn nhìn thấy cũng đều thích.
26 Cuộc sống ở nhà sau này của Nha Nha và La Gia Tê trải qua khá yên ổn, thỉnh thoảng lên núi săn đựơc thú, cải thiện bữa ăn. Ngày này qua ngày khác, cả hai sống rất vui vẻ, điều đáng nói là qua ngày mùa này Cữu Cữu lại tới thăm Nha Nha.
27 Thừa dịp cáo mới bắt được, La Gia Tề sưởi ấm người, vội vàng ăn chút cơm, dặn dò Nha Nha không cần sợ rồi khóa kỹ cửa, ôm con cáo đã bọc tốt đến nhà đội trưởng Triệu đầu thôn.
28 Ngày năm mới, Tiểu Nha Nha thực vui vẻ ăn sủi cảo. Tuy rằng hai người gói không đẹp gì, sủi cảo nấu ra có chút hở nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngon. Bởi vì năm nay sủi cảo thịt rất nhiều, không chỉ đổi được thịt heo còn có thịt gà rừng, bỏ hết vào, thơm ngất ngây.
29 “Là con trai thứ nhà họ La, người mà cha mẹ và anh đều bị đấu tố, ông nội trở về không lâu thì mất đó. ” Thấy Thục Phân không nhớ được La Gia Tề là ai, Trụ Tử giải thích, cứ nhắc tới thằng nhóc đó nó lại phát bực, qua loa nói tiếp: “Hiện tại thằng nhóc đó còn mang con bé là người xui xẻo nổi tiếng trong thôn về nhà, chị nói xem sao con bé họ Đoạn đó còn chưa khắc chết nó, sống dai thật.
30 Nghe cô bé uất ức khóc, ánh mắt mọi người đều chuyển qua giỏ trúc trước mặt. Cái giỏ kia vốn không sâu, bây giờ cô bé kích động xốc nó lên, vì thế mọi người thấy rõ ràng bên trong ngoài một túi bột ngô thì chẳng còn gì nữa.
31 Gieo bắp xong, hai đứa trẻ về nhà trời đã rất khuya, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Nha Nha vì được ăn khoai tây. Bé vung tay nhỏ, chỉ huy La Gia Tề gọt vỏ khoai tây, bản thân lại nhanh nhẹn cắt khoai tây, xào khoai tây chiên.
32 “Nha Nha, anh nhờ bà Vương may cho em cái túi sách nhỏ, em xem có thích không, sáng mai anh đưa em đi học. ” Hôm nay, La Gia Tề về tới nhà vẫn như thường ngày, cười híp mắt đặt túi sách nhỏ vừa lấy về để lên trên bàn, đưa tay nhận lấy đống củi khô cô bé vừa gom lại cho vào lò, cậu ngồi xổm trước lòng bếp giúp Nha Nha coi lửa nấu cơm.
33 Tuy tạm thời bé dùng lời lẽ đanh thép đánh bại đứa nhỏ không biết chừng mực kia, nhưng Nha Nha biết nếu việc đã truyền ra thì nhất định sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, e là sau này mình phải sống những ngày ai thấy đều bỏ chạy.
34 Nghe cháu nói vậy sao đội trưởng Triệu còn không hiểu? Nhìn qua Vu Thục Phân đang muốn giải thích thì bị thằng em mình trừng mắt lại, anh ta bất đắc dĩ quay qua dỗ Nha Nha đang ôm anh trai khóc nức nở: “Nha Nha ngoan đừng khóc nữa, chú Triệu nhất định mắng anh Hổ Tử để trút giận cho cháu, sau này nó không dám quấy rối cháu nữa đâu, chú Triệu sẽ lên trường nói chuyện với thầy giáo, nhất định không để cháu chịu thêm ủy khuất nào nữa, cháu đừng khóc nữa được không?” Khó trách Gia Tề giận đến thế, người lớn mà dẫn đầu việc ức hiếp một đứa nhỏ.
35 “Tôi không đi, tôi không đi, Triệu Kiến Quốc, anh đuổi tôi đi, tới lúc con quay về anh giải thích với nó thế nào?” Vu Thục Phân dùng tay nắm chặt cánh cửa nhất quyết không chịu thả ra.
36 “Ly hôn? Mụ ta đồng ý sao?” Bé thấy người đàn bà kia không phải kiểu người nhẫn nhục chịu đựng gì, nếu ả thuộc kiểu người như vậy, sao có thể gây ra nhiều chuyện đến vậy chứ? “Dĩ nhiên mụ ấy không đồng ý, có điều chú Kiến Quốc đã khóa chặt cửa nhà, mụ muốn vào cũng không thể, bây giờ đội trưởng Triệu đã đưa mụ về nhà mẹ đẻ rồi.
37 Nhìn mấy mẫu đất vẫn chưa gieo giống, La Gia Tề rầu rĩ. Năm trước cậu làm luân phiên, bận bịu tối ngày mới chăm sóc tốt hơn mười mẫu đất này. Nhưng năm nay cậu đi bán rau, phải làm sao với số đất này đây?
Vấn đề này, cậu nhìn những mấy đứa nhỏ loi choi kia thì nảy ra một chủ ý, mấy đứa nhỏ trong thôn này đồ trong túi bọn chúng còn sạch hơn cả mặt, người lớn trong nhà hận không thể lấy một đồng tiền bẻ thành hai, làm sao cho bọn trẻ tiền tiêu vặt được? Cho nên cậu chuyển chủ ý này lên vài đứa nhỏ quan hệ tốt với mình, không nhiều lắm, chỉ năm sáu đứa, cậu và vài đứa nhỏ này ước định cậu không cần bọn họ làm việc cả ngày, vì một nhóm thì phải đi học, còn nhóm khác toàn những đứa không biết mình thích làm gì? Xế chiều mỗi ngày, bọn họ đến giúp cậu hai ba tiếng là được vào, cậu sẽ trả mỗi đứa một xu để bọn nó đi mua đồ ăn vặt.
38 Anh ta biết có một người ngồi ở bên ngoài nhà mình, người này không phải ai xa lạ chính là người vợ bị mình đuổi đi. Dĩ nhiên Triệu Kiến Quốc không thể xem như không có chuyện gì cả, anh ta ở trong nhà lén lút nhìn ra mấy lần, thấy đối phương ôm túi quần áo ngồi ở ngoài cửa.
39 La Gia Tề đeo giỏ trên lưng chậm rãi đi đến, hôm nay giỏ hơi nặng, bởi vì giờ là mùa dưa chuột, hơn một nửa giỏ là dưa chuột, mới hái có một lần mà đã nặng hơn gấp đôi.
40 Nhìn bộ dạng nghiêng ngã của Dương Thanh Tùng, La Gia Tề bất đắc dĩ đỡ anh ta đi ra ngoài. May là người này còn nhớ trả tiền, chứ không với số tiền một bàn đồ ăn kia, La Gia Tề đã sớm quăng anh ta sang một bên không thèm đề ý tới rồi.