81 "Vậy được rồi, ai bảo chúng ta hữu duyên chứ?"
Rốt cục Vương lão cũng thỏa hiệp, từ trong ngực móc ra một ngọc bội, nói: "Sau khi ngươi đổi thì ta liền đưa tặng một ngọc bội hộ thân, thứ này có thể đưa chân khí vào, một khi sung mãn là dùng được, thời gian sử dụng trực tiếp thôi động, sẽ hình thành một đạo bình chướng hộ thể, có thể ngăn cản một kích toàn lực của Đại tông sư.
82 Cường giả Kim Quang tự đã đến với Tuệ Nhân là lãnh đạo, hiện đang ở tại Báo Ân tự.
Ngoại trừ thiếu niên cường giả trên Tiềm Long bảng là Tuệ Nhân này thì còn có ròng rã mười tám Đại tông sư, ba mươi tám Tông sư nội tình thâm hậu, những cường giả này đều là lão niên.
83 "Rốt cục các ngươi đang chờ cái gì?"
Trở lại phòng một lần nữa, ngồi xếp bằng trên giường, Sở Dương tỏ vẻ khó hiểu.
Cường giả Kim Quang tự và Thiên Ma tông đều đã đến, vốn nên cùng nhau tiến lên nhưng chờ đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, chỉ nhóm ngó trong bóng tối.
84 Vì một ngày này, Sở Dương đã chuẩn bị rất nhiều, không tiếc Ngũ Đế Luân Hồi quyết mà hắn đã tiêu phí thời gian trăm năm để thôi diễn mà thành trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao để đổi lấy đại lượng điểm tích lũy, đồng thời cũng đổi một lượng lớn sát khí.
85 Bóng đêm thê mê, vạn dặm bi tịch.
Mắt thấy được chân núi, Sở Dương thu hồi Vô Song kiếm, dừng bước.
"Thí chủ, đường này không thông!"
Phía trước xuất hiện một đại hòa thượng, ánh mắt như đuốc, chắp tay trước ngực, cà sa phồng lên, bên trong đã vận chuyển công pháp, tùy thời có thể bộc phát một kích mạnh nhất.
86 Một đêm chợt giàu, điểm tích lũy hung hăng đập xuống, đây cũng là lực lượng của Sở Dương.
Nhưng hắn lại quỷ dị phát hiện, sau khi ba người Hoa Thiển Ngữ biến sắc thì liền khôi phục bình thường.
87 Ánh trăng chiếu rọi sơn hà, vạn dặm một màu bạc.
Trên không trung, tám đại cường giả chia làm ba phe.
Thiện Độ, Thiện Pháp và Thiện Hải là cường giả Kim Quang tự, cũng là sư huynh đệ nên đứng chung một chỗ; Dạ Lang và Dạ Đại xuất thân từ Thiên Ma tông, cũng là huynh đệ đồng môn, lại thêm cường giả Tuyệt Tam của Tuyệt Đao cốc có mối quan hệ tốt với họ, tuyệt đối có thể chống lại ba vị cường giả Kim Quang tự.
88 Những năm cuối triều Tùy, Tùy Dương Đế Dương Quảng thích việc lớn hám công to, nội ngoại thất chính nên mất hết lòng người, quần hùng cát cứ, khói lửa nổi lên tứ phía, hình thành nên loạn cục không thể ngăn cản.
89 Sở Dương sau khi hướng dẫn một lần thì phát hiện hai người lại có thể tự mình vận hành, phát hiện này khiến hắn rất giật mình: "Không hổ là vị diện chi tử.
90 Ngôn lão đại thân là địa đầu xà nên thiết lập mọi chuyện tự nhiên thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi vào thành, Sở Dương ném thẳng cho đối phương một chút hoàng kim để hắn mua sắm một viện lạc thanh tĩnh, sau đó hắn dẫn hai người Khấu Trọng đi mua sắm mấy bộ y phục, tắm rồi, rồi đến một tửu lâu ăn uống một bữa no nê.
91 Một tháng sau, Sở Dương rời khỏi phòng ngủ, đi tới trong sân.
"Năm nay là Đại Nghiệp năm thứ ba!"
Hắn đã hiểu rõ, Tùy Dương Đế Dương Quảng đăng cơ đã hơn ba năm, cách thời gian vong quốc bỏ mình chỉ còn khoảng mười năm.
92 Cũng khó trách Ngôn lão đại như thế.
Đan dược vào bụng, thống khổ muốn chết, nhưng sau đó thì hắn lại phát hiện biến hóa cực lớn trên người.
Bệnh nặng trong người diệt hết, lực lượng tăng vọt, chân khí trong cơ thể sung mãn như dòng sông lặng trôi, bước một bước cũng có thể giẫm nát phiến đá cứng rắn, sao hắn không biết được đây là mọt bước lên trời?
Với tiểu nhân vật như hắn thì không gì hơn được lực lượng.
93 Liên quan tới Trường Sinh quyết, theo lịch đại truyền miệng thì do Quảng Thành Tử, sư phụ của thượng cổ hoàng đế lấy giáp cốt văn viết thành, thâm ảo nan giải, rất nhiều tiên hiền từng xem qua cuốn sách này, mặc dù không thiếu hạng người trí năng thông thiên nhưng không ai có thể quán thông nội dung, giải mã toàn thư.
94 Thệ giả như tư phù, bất xá trú dạ.
(*) Thời gian đi qua như dòng nước chảy suốt cả ngày đêm không ngừng.
Từ một phương diện khác mà nói thì thời gian là thứ không đáng tiền nhất, chẳng phải sao, tám năm đã trôi qua.
95 Chân đạp trường kiếm, ngự kiếm hành không xuyên thẳng mây trắng, Sở Dương chắp hai tay sau lưng đi hướng Lĩnh Nam, trong lòng cũng nghĩ tới một ít chuyện liên quan đến Thiên Đao Tống Khuyết.
96 Vô hình đao ý từ đỉnh đầu xông ra, chia đôi mây trắng trên bầu trời.
Tống Khuyết mắt lóng lánh, chiến ý liên tục dâng cao, không khí chung quanh đều đang vặn vẹo, nham thạch dưới chân bắt đầu rạn nứt.
97 Sau khi hết khiếp sợ, Tống Khuyết khôi phục tỉnh táo, ánh mắt ngưng tụ hỏi: "Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại có truyền thừa thâm hậu như vậy?"
"Truyền thừa của ta xa xưa lắm, không cần phải nói tỉ mỉ, về phần ta là ai à?"
Sở Dương cười: "Ngươi có biết phân xưởng đường trắng không?"
"Sao lại không biết? Mấy năm nay Lĩnh Nam ta mở rộng trồng trọt cây mía, ban đầu ta còn không hiểu nhưng về sau mới biết là để chế tạo ra đường trắng như tuyết, bán chạy khắp thiên hạ.
98 Dõi khắp Đại Đường, xét trí tuệ thì Tống Khuyết không kém bất kì ai, nhưng dù sao thì bị niên đại hạn chế, cộng thêm anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo nên lâm vào một loại giam cầm nào đấy.
99 Trong đám mây trắng, Sở Dương khóe miệng khẽ cong, lộ ra ý cười.
Động tác sau cùng khiến Tống Khuyết triệt để minh bạch, nếu ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay.
100 Sắc trời dần muộn, hoàng hôn dần buông xuống.
Trên tòa thành, thị vệ giương cung tuốt đao, cũng có gỗ lăn và cả dầu hỏa nóng, đây là phương pháp thủ thành.