61 Chương này dành tặng cho Lam Nguyệt. Cám ơn nàng vẫn luôn ủng hộ PHTH :”>
Đỡ Ngả Á lên kiệu, ta cưỡi con ngựa cao to, đội ngũ đón dâu trở về. Dạo qua một vòng trong cốc, hoa tươi rắc đầy những nơi chúng ta đi qua, cuối cùng trở lại viện tử của ta.
62 Hơi rượu dần tán, người dần dần thanh tỉnh.
Nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt, phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, Ngả Á nhuyễn nhuyễn nằm dưới thân ta. Tóc hắn tán loạn, hai má hồng nhuận, y phục nửa người trên vẫn hoàn hảo, chỉ là có chút lỏng lẻo, mà nửa người dưới thì hoàn toàn không có mặc y phục, một mớ y phục hỗn độn vứt bừa bãi bên hông.
63 Bóng đen ẩn thân trên nhánh cây, say sưa ăn thịt thỏ nướng.
Thẳng đến khi ăn hết cũng không thấy nó có hành động gì khác, ta hơi hơi buông lỏng cơ thể buộc chặt.
64 Hai ngày sau lại đến gần An Dương thành.
Lúc rời khỏi Vân Vụ cốc, ta đã nhờ tam sư huynh làm cho hai cái nhân bì diện cụ, cái cái trước đã bị hư hỏng nhiều chỗ, dễ dàng bị người nhìn ra sơ hở.
65 Đến nhìn xem, nguyên lai là ở buôn nô lệ, ở Đại Uyên quốc buôn dân khẩu là phạm pháp, nhưng những kẻ bị đóng dấu nô lệ lại không được liệt vào phạm trù con người.
66 Đến giờ mão (năm giờ sáng) hôm sau, cơn sốt của Dạ mới lui, ta yên tâm thở phào nhẹ nhỏm, đắp chăn cho nó, đứng dậy hoạt động gân cốt. Mở cửa sổ cho không khí tươi mới tràn vào, tâm tình vẩn đục của ta mới thanh minh được vài phần.
67 Lần trước Ngả Á cùng sư huynh bọn hắn bị bắt vào phân trang của Ngự Long giáo — hắc thạch sơn trang, ta cùng tam sư huynh dạ tham hắc thạch sơn trang thì ta đã gặp nam tử thần bí này trong băng động quỷ dị kia.
68 Chủ nhân Đại Uyên quốc? ! Ý là chỉ hoàng đế sao? Nếu quả thật chính là hoàng đế, như vậy đem cái phong Diệp sơn trang này nghiền nát cũng không thành vấn đề, bởi vì hắn có thế lực cùng quyền lực.
69 Trở lại Vân Vụ cốc, Ngả Á hoàn toàn bị sủng lên trời, nhìn thấy cái bụng tròn vo kia, tất cả mọi người tập trung mười hai vạn phần tinh thần, quả thực là phủng trong tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
70 Nhận được tin tức, tất cả mọi người chạy đến vây quanh bên ngoài Tân Uyển Tiểu Trúc. Mẫu thân, Liễu đại phu, mấy nha hoàn cùng bà đỡ vội vội vàng vàng tiến vào phòng sinh, những người khác ở bên ngoài lo lắng nhìn quanh.
71 Khi Ngả Á sinh sản mặc dù hạ diện đã mở ra đến tám ngón, nhưng lúc hài tử đi ra cũng xé rách hậu huyệt của hắn, trước khi ta hôn mê đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm chính là từ vết thương bị nứt ra chảy máu.
72 Chạng vạng sắc trời âm trầm, đêm tới quả nhiên trời đổ mưa. May mắn chúng ta đã tìm được một nông cư hoang phế tá túc, tuy rằng nơi này hoang phế đã lâu, nóc nhà cũng có nhiều lỗ hổng, nhưng ít ra cũng có thể che mưa che gió, nông cư này có ba gian phòng ốc, dĩ nhiên ta và Ngả Á một gian, bảo bảo cùng Dạ ngủ một gian, Giáp cùng nhị sư huynh một phòng
Mưa dần dần nặng hạt, rơi trên mái ngói phát ra âm thanh tí tách, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ còn có thể cảm nhận được bên ngoài lạnh lẽo ẩm ướt, Ngả Á cảm thấy lạnh, co vào trong ngực ta, ta kéo lại chăn thật kín, tận khả bao vây hắn trong lòng.
73 Trở lại khách phòng, tia quỷ dị trong lòng ta vẫn không tài nào tiêu tán, chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút bất an. Nghĩ nghĩ, gọi nhị sư huynh, Giáp và Dạ tới.
74 Giữa trưa thì đã tới được kinh thành, tỷ muội Lãnh thị lúc trước có nói đến kinh thành tìm người thân, như vậy giờ có thể mỗi người đi một ngả. Trước khi tỷ muội Lãnh thị mở miệng, ta đã lên tiếng phủ đầu: “Nhị vị cô nương, hiện giờ cũng đã tới kinh thành, chắc hai vị rất nóng lòng tìm người thân, vậy xin từ biệt ở đây.
75 Ta che chắn trước người Long Khuynh, bình thản dò hỏi: “Vì sao?”
Hồ Minh đạn đạn trường giáp bén nhọn, ha ha cười, “Muốn Long Hiên sống lại nhất định phải dùng dòng máu có cùng quan hệ huyết thống với hắn làm đường dẫn.
76 Ta biết Ngả Á nhớ nhà sốt ruột, sau khi lấy được bản đồ từ Tề thúc, mua rất nhiều lễ vật cho nhạc phụ nhạc mẫu, cáo biệt người nhà, mang theo bảo bảo cùng Dạ mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) hướng Lam Minh chạy tới.