21 Bầu không khí trong đội ngũ có chút cổ quái, đại sư huynh một bộ áy náy vì đã làm sai muốn cùng ta nói chuyện, mà ta lúc nào cũng tỉnh bơ đổi đề tài không hề đá động tới, điều này làm cho mọi người nghĩ rằng ta không muốn tha thứ cho đại sư huynh.
22 Đoàn người vội vàng vào Thanh Thành, ngụ lại Thanh Vân khách ***, cũng tìm đại phu trong thành đến chẩn trị cho Lăng Phong.
Sau khi vọng, văn, vấn, thiết (4 cách xem bệnh), đại phu nhíu mày thật sâu, mấy người chợt có dự cảm bất hảo.
23 Trong cơ thể Lăng Phong vẫn tồn tại độc chất, nhưng đã được Vân Dương tiên sinh thanh trừ không ít, tuy rằng người vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, trên đường đi cũng thanh tỉnh vài lần.
24 “Xin lỗi đã quấy rầy, các người có thể tiếp tục. ” Dược Tiên tiến vào, vừa vặn chứng kiến một màn này, sâu kín nói một câu, nói xong, không những chẳng rời đi mà ngược lại ngồi một bên ung dung quan sát tiếp, trong mắt là hứng thú dạt dào.
25 Khinh công độc môn của Dược Tiên là do sư phụ hắn (trên danh nghĩa là sư công của Ngả Á) đặc biệt vì hắn mà sáng tạo, không cần phải có nội lực thâm hậu, chỉ đơn thuần dựa vào sự khéo léo, xem ra người nọ là một vị kỳ nhân, loại khinh công này được gọi là “Phiêu diêu”, mặc dù tốt nhưng chỉ thích hợp với một số người, ví dụ Ngả Á vừa học đã biết, mà ta thì chỉ nhập môn thôi cũng phi thường khó khăn.
26 Giang hồ dưới ngòi bút của Jy tiên sinh có điểm đặc sắc, chính nghĩa và tà ác không dựa vào biểu hiện bên ngoài để đoán định, hơn nữa với sự phát triển của truyền thông, mấy bộ phim trên truyền hình luôn suy diễn ái hận tình cừu là phải thế này thế này, dần dần sinh ra trong ta một số ấn tượng lẫn khái niệm cũng không kém đặc sắc.
27 Thân thể Ngả Á cứng đờ, ta biết hắn sắp đến, động tác trên tay càng nhanh hơn, song đồng hắn mông lung, hơi thở càng thêm dồn dập, ta chọn đúng thời cơ hôn lên môi hắn, chặn lại toàn bộ những tiếng rên rỉ liêu nhân.
28 Đi vào ôn tuyền bên các cô nương, chỉ thấy Hải Na đã bất tỉnh, Lạp Ba vẫn còn thanh tỉnh, nhưng bộ dạng nàng cứ như chỉ hận không thể ngất theo. Thấy chúng ta đã chạy tới, nàng run rẩy đỡ Hải Na bước lên bờ, ta nâng hai người lên, đem áo khoác choàng lên cho cả hai.
29 Sau khi cái mũi đáng tự hào của ta bị in lại dấu răng, ta rốt cục cũng đào được Ngả Á từ trong chăn ra, vì nãy giờ cứ chôn trong chăn, đôi má hắn đỏ au, lại vì cao hứng mà đôi mắt đẹp tràn đầy thần thái, lấp lánh lấp lánh.
30 Ngả Á nhíu mày: “Đó là băng hạt. ”
“Băng hạt?”
“Ân. ”
Thấy Ngả Á biết tiếng vang bên ngoài là vật gì, sư huynh bọn hắn tụ lại đây, Ngả Á liếc mắt nhìn qua mọi người, nói tiếp: “Lúc sáng ta đã nói qua, vết thương trên người những kẻ kia chính là bị băng hạt – một loại độc vật – cắn, theo như [Kỳ dược kinh] ghi lại, băng hạt hình dạng như nhện, đặc thù là thân thể cao gầy, đuôi cong và chứa kịch độc, băng hạt và những loại hạt tử thường thấy giống nhau, nhưng chúng cả người trong suốt, còn nữa, băng hạt cùng hạt tử bất đồng ở chỗ tính chất của độc tính lẫn sự phân bố độc tính, hạt tử bình thường chỉ tích độc ở đuôi, nhưng toàn thân băng hạt đều có độc, chỉ cần tiếp xúc thì lập tức trúng Băng Hàn chi độc, lúc đầu chỉ làm nứt da, nếu không kịp thời bài độc, hàn độc lập tức xâm nhập vào cơ thể, đến khi da nứt lan hết toàn thân, người đó cũng hết thuốc chữa.
31 Tử y nữ tử tiến lên che miệng lục y nữ tử, cười nhẹ, nói: “Thật có lỗi, Tiếu Nhi được sủng từ nhỏ nên tính cách không tốt. ”
Lục sam nữ tử gọi là Tiếu Nhi, dùng sức kéo tay tử y nữ tử, hai mắt trợn tròn, ô ô kêu, giống như đang cực kì không phục.
32 Tiếng khóc rất mong manh, nghe kỹ lại giống như động vật nhỏ nào đó đang gào thét. Từ sau khi lĩnh giáo được sự lợi hại của băng hạt, chúng ta đối với mảnh đất phủ đầy tuyết bí ẩn này thập phần cảnh giác.
33 Được Khúc Tiếu Nhi chỉ dẫn, chúng ta rất nhanh đã tìm được Ngự Long giáo. Trên mặt tuyết nhất vọng vô tế sừng sững một sơn trang được xây từ cự thạch đen tuyền, tới gần thêm, cả sơn trang tràn ngập một cổ áp lực khiến người ngạt thở.
34 Tuy tù nơi chúng ta đứng cánh hồ một khoảng, nhưng cả ba trắng trợn tụ tập thế này, chẳng chóng thì chày cũng sẽ bị hộ vệ phát hiện, kế sách duy nhất hiện nay chỉ có thể phủ phục trên mặt đất, còn muốn qua sông thì phải suy nghĩ thêm.
35 Xâm nhập thông đạo, mùi máu tươi đạm đạm ập vào khoang mũi, ta không khỏi nhíu mi, càng vào sâu, mùi vị huyết tinh càng nồng đậm, ta có loại dự cảm bất hảo.
36 Lật người nọ lại, không ngờ đó lại là Khúc Ly, nàng… tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bị thương không nhẹ.
Ngả Á nhờ tam sư huynh vạch mi mắt và mở miệng nàng, lại nhìn nhìn bên tai, rồi khẽ mỉm cười nói: “Không chết được.
37 Tiến vào Hồng Vũ thành, chúng ta không lập tức rời khỏi đội ngũ, thừa dịp đám người hắc thạch sơn trang mua sắm không chú ý mới chuồn đi thuê trúc viên của Hồng lâu làm nơi ở tạm.
38 Đã qua hơn nửa mùa đông, nhưng thời tiết vẫn lạnh giá không thay đổi chút nào, những ngày ở thảo nguyên Lĩnh Nam kia, mỗi ngày đều bị giá lạnh dày vò, tuy rằng ngày nào cũng thoa thuốc mỡ chống nứt da, nhưng thân thể vẫn không tránh khỏi bị tổn thương do giá rét.
39 Động tác thoát y vô cùng tiêu sái, nhưng khi hắn xích lõa giang chân ngồi trên bụng ta thì lại xấu hổ đến đỏ mặt. Tai đỏ ửng, cơ thể cũng nhiễm thượng một tầng hồng nhạt, hắn luống cuống rũ mắt, làn mi run rẩy, đôi mắt nửa mở ôn nhu nhìn ta, hắn cắn cắn môi trườn xuống khỏi người ta, nhăn nhó nằm sấp trên giường, đồn bộ nhếch cao cao, làm ra tư thế mời goi.
40 Không bao lâu, tiểu sư đệ mang vẻ mặt thần bí chạy về.
“Các ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra?”
Thấy bộ dạng hắn đắc ý thập phần, ta nhịn không được ý muốn trêu chọc, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Giang hồ đại sự.