61 Không khí chầm chậm ngưng kết như mê võng vờn quanh không thể giải được sự bế tắc, gắt gao quấn quanh trái tim Minh Nguyệt tựa như lúc nào cũng có thể khiến nàng mất đi hô hấp.
62 Bóng đêm dần trở nên dày đặc, trong Trùng Dương cung đèn đuốc rực rỡ, cung nữ ai nấy bận rộn qua lại, tay cầm khay ngọc mà bưng thức ăn tới lui. Âu Dương Hồng Ngọc một thân cẩm y quý giá, tô son điểm phấn, trâm cài ngọc dắt, sóng mắt ẩn tình, sở động lòng người.
63 Đêm trăng lạnh lẽo, trước Trùng Dương cung đèn đuốc vẫn sáng trưng nhưng không khí lại có chút lạnh lùng. Âu Dương Hồng Ngọc đã thay bộ hoa phục kia ra, khuôn mặt vốn trang điểm giờ đã tẩy sạch, một thân váy dài tố khiết đứng trên đên nhìn phía đèn đuốc qua ngự hoa viên, tịch liêu cô tĩnh.
64 Nửa đêm, ngoài phòng gió lạnh thổi qua, mây đen che lấp, mưa nhỏ tí tách rớt xuống bệ cửa sổ. Trong phòng ngủ, nến chảy thành giọt, ánh nến lay động, trướng phù dung mềm nhẹ phất phơ, cả phòng tĩnh lặng.
65 Trước Ngự thư phòng, Tần công công kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng đang mắt đầy ý cười, có thể nói rất ngạc nhiên không biết làm sao. Mà Tiêu Đồng lại nhìn nhìn Tần công công, môi đỏ mọng mim mím, bất mãn nói:- Tần công công nếu muốn nghiệm độc thì làm nhanh đi, nô tỳ ta bưng từ Ngưng Tuyết cung đến đây bị bỏng chết đây này.
66 Mặt trời lặn, hoàng hôn đỏ rực, toàn bộ hoàng cung bị bao phủ trong ánh hồng quang như một bể máu. Minh Nguyệt đẩy ra phiến cửa sổ gỗ đào kia, gió nhẹ thổi đến, hải đường phiêu linh từng cánh từng cánh rơi trên mái tóc nàng, rơi xuống Ngự thư phòng.
67 Chỉ tòng tiền, ly hợp hoan oán, kí tình đa thiểuHữu hận hà tu thiền quyên độ, thiên ý tòng lai nan liệuThiên cổ sự, doanh hư mạc não. (từ trước tới nay, li hợp vui oán, gửi gắm biết bao tình cảmCó hận sao tóc đẹp thướt tha, thiên ý vốn khó lường trướcChuyện thiên cổ, vốn đầy giả dối, đừng quá buồn phiền)Dưới tàng cây trong Ngưng Tuyết cung, Minh Nguyệt một thân huyền sắc trường bào ngồi trên ghế, tay cầm quyển sách có chút cũ nát.
68 Canh ba, sương lạnh đọng xuống, trăng cao sao sáng. Bàn tay trắng nõn nhẹ đẩy cánh cửa sổ, một trận gió lạnh ào đến, tóc đen bay lên, tiếng cẩm bào bay lên.
69 Tiêu Đồng run lên, quay đầu lại đã thấy Tần công công tay cầm thánh chỉ bước nhanh đến, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng trước Hướng Ân điện, nhìn thấy Tiêu Đồng thì vẫy vẫy tay:- Đến đây.
70 Gió nhẹ thổi cành liễu, mặt trời ấm áp nhô cao. Ngoài Dưỡng Sinh điện có hoa viên với những hòn giả sơn, dưới gốc liễu, Minh Nguyệt mặc váy dài huyền sắc ngồi trên ghế thái phi, bàn tay trắng nõn cầm một quyển sách, hơi khép mắt…Đến ở Dưỡng Sinh điện hơn ba ngày nhưng người lại không thấy có chuyển biến tốt, khẩu vị càng lúc càng kém.
71 Trong Hán ngự thư các tản ra mùi sách cũ, không khí ngưng kết nhè nhẹ lạnh, sự do dự và thần thái sợ hãi của Minh Nguyệt khiến sự ôn nhu, sủng nịnh của Ngự Hạo Hiên thoáng chống ngưng kết thành băng.
72 Canh bốn, sắc trời tối đen, tiếng trống điểm canh nhẹ vang, Minh Nguyệt đã sớm mệt mỏi mà chìm trong giấc mơ. Trên bàn, tấu chương chồng chất, ánh nên trong điện lay lắt sắp tắt.
73 Chính ngọ, ánh mặt trời ấm áp đã trở nên chói chang, Minh Nguyệt đứng trước điện, hơi dựa vào khung cửa sổ mà nhìn hoa viên muôn hồng nghìn tía, bàn tay trắng nõn vô lực nhẹ xoa trán rồi quay người đi đến tháp thượng.
74 Hoàng hôn, mặt trời lặn, trăng dần nhô lên từ phía tây. Trong Dưỡng sinh điện, sau bình phong phỉ thúy lớn khắc muôn hoa đua sắc, hơi nước lượn lờ, mùi hương lành lạnh tỏa ra bốn phía, thỉnh thoảng nghe được tiếng nước xao động khiến người khác liên tưởng.
75 Lãnh phong phất độXuân noãn sạ hànNguyệt đăng tây lâu…. Không lũ hoa điêuHàn khí bức nhânDạ vũ liên miênTự dĩ thâm thu( gió lạnh thổi, mùa xuân ấm áp chợt lạnh, trăng lên cao trên lầu tây, cửa sổ trạm hoa, khí lạnh bức người, mưa đêm lâm thâm giống như đêm cuối thu)Minh Nguyệt một thân nguyệt sắc váy dài đứng trước cửa sổ, nghe mưa rơi tí tách, vì đại hôn của Khuynh Thành quận chúa và Hoàng thượng, cho nên khi trời vừa tối, các cung điện đã thắp đèn lông đỏ, từ xa nhìn đến một vùng đỏ rực như lửa (k hiểu lắm sao lại nhắc đến đại hôn với Khuynh Thành dù trước đó chả đả động gì nhiều đến vấn đề này)Cửa điện mở ra, Tiêu Đồng bưng bát canh đi vào, mỉm cười nhìn Minh Nguyệt, ôn nhu nói:- Tiểu thư, đừng nhìn nữa, cẩn thận cảm lạnh….
76 Canh ba, tiếng trống canh điểm, tiếng sét đánh theo mưa đêm mông lung truyền đến. Trong lãnh cung, một ngọn nến leo lét, càng thêm lạnh lùng, tiêu điều, mưa phùn từ mái hiên rơi xuống, làm bệ cửa sổ cũng ướt.
77 Hồng cẩm địa, y tùy bộ trứu, đạp bộ kim lũ hài, tâm tiêu tật bộ tẩuÁi thành hận, tằng kỷ hà thời, phong hoa dĩ điêu tạ, hồng nhan đoạn thừa ân. (gấm hồng, y phục theo bước chân mà nhăn lại, hài lụa bước, nóng lòng đi tớiYêu biến thành hận, không lâu, nhan sắc héo tàn, hồng nhan không còn được ân sủng)Nửa đêm mưa gió không ngừng, bóng đêm mênh mông, hàn khí bức ngườiTrong Trường sinh điện, Minh Nguyệt một thân váy dài nguyệt sắc, ngồi trước giường nhìn dung nhan đế vương ngủ say, hơi nhíu mày thanh, bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về đôi mày kiếm hơi nhíu lại, nhưng tay ngọc vừa chạm đến làn da nóng rực kia lại như bị kinh hãi mà rút về.
78 Ánh nến lập lờ, trong điện hôn ám, trên ột tia chớp xé rách bầu trời, tiếng sấm ầm ầm. Trường bào gấm lụa rơi trên sàn cẩm thạch, Minh Nguyệt chân trần bước từng bước trở về.
79 Gió ngừng, mưa tạnh, trời dần sáng. Canh năm, trên giường màu vàng, Minh Nguyệt nhíu mi ngủ say nhưng cũng không ngừng ú ớ nói mê, trên gối lụa, tóc đen rối loạn, khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần tái nhợt, hồng ấn giữa mi tâm càng thêm yêu diễm.
80 Trong Hán Ngự thư các, Tiêu Đồng tìm kiếm nhưng không có bất kì cuốn sách nào ghi lại chuyện năm đó của Minh Nguyệt Quý phi mà đều chỉ là thơ từ, sách trị quốc.