1 “Thật khó nói lời tạm biệt phải không con?” Ba tôi bảo. Tôi gật đầu, run nhẹ trong khí trời se lạnh giữa tháng Hai. “Thật buồn khi phải nhìn thấy nó trống trải như thế này.
2 Tôi nghĩ đến mùa thu tuyệt vời mà tôi từng trải qua với Xan khi đỗ xe ở chỗ thường lệ bên ngoài ngôi nhà của mình. Đó là khoảng thời gian mà trời vừa mưa vừa nắng và ngày thì dài, có vẻ hợp với tâm trạng buồn bã của tôi khi nghĩ về mẹ, và cũng hợp với cảm giác tuyệt vời khi được ở bên anh.
3 Bệnh viện tư nơi tôi đăng ký khám định kỳ một tuần sau đó tên là Trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ nữ Audrey Forbes, nằm trong một toà nhà cũ xây từ những năm sáu mươi, trên tuyến phố chính Putney, ngay sát một hiệu sách.
4 Tôi ở ba đêm trong bệnh viện, đêm đầu tiên ở khoa Chăm sóc đặc biệt nơi tôi phải truyền một đống thuốc với nhiều dây dợ lằng ngoằng trong khi Milly nằm bên cạnh tôi trong cái nôi nhựa, với áo khoác và mũ trắng, chân tay nó vẫy như những bông hoa bạt phong.
5 Cho đến khi Milly được ba tháng tuổi, tôi vẫn mang nó đi theo khắp nơi, cứ mỗi lần như thế tôi cố đặt lịch hẹn tránh giờ ăn của Milly. Tôi mang nó đi gặp khách hàng, đến chỗ vườn ươm giống ở Chobham nơi tôi mua tất cả các loại cây tôi cần và đến chỗ bán vật liệu xây dựng ở Maida Vale nơi tôi chọn vật liệu lát sàn, lát vỉa hè và gạch.
6 Tôi cứ nghĩ là Patrick sẽ gọi cho tôi một vài ngày sau đó nhưng anh ta không làm thế. Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì mình lại thấy thất vọng vì điều đó. Nhưng cũng kỳ lạ là đồng thời tôi lại thấy vui vì ít ra nó cũng chứng tỏ rằng tôi còn có hứng thú với một người đàn ông khác nữa.
7 “Nó có làm việc bán thời gian khác không?” Cassie hỏi khi chúng tôi ngồi trong căn phòng khách nhỏ trang trí sặc sỡ của nó ở Chelsea tối hôm sau. Tôi ghé qua trên đường từ Boltons về để hỏi ý kiến của nó: Cassie có thể thiếu quyết đoán nhưng nó biết nhiều thứ lặt vặt và cả thị trường lao động phổ thông rõ hơn tôi.
8 “Không ổn rồi,” Jamie nói trong khi chúng tôi đang đứng dưới mưa trên đám bùn đất của khu vườn nhà Edwards. “Của chị bị thừa mất hơn sáu centimét. ” “Không phải đâu,” tôi bị một giọt nước mưa rơi tọt xuống cổ.
9 “Em có chắc là cô ta không?” Jenny hỏi tôi vào buổi chiều ngày thứ Bảy hôm sau. Chị đưa Grace đến chơi nhà tôi, nó đang đùa nghịch với Milly ở đầu kia của phòng khách.
10 Suốt mấy ngày liền sau đó tinh thần tôi suy sụp nặng nề, kéo theo sự mệt mỏi về thể xác, giống như tôi đang đi lang thang với tảng đá lớn trên tay mà không biết đặt nó xuống chỗ nào.
11 Cảm giác nổi trội nhất của tôi là sự thất vọng. Tôi không muốn Xan quay về vào lúc này, việc đó làm sống lại những tình cảm trong quá khứ khi mà tôi bắt đầu thấy hạnh phúc trở lại.
12 “Anh nghĩ chỉ ở Jarkata mới nóng nực thế,” Xan thở hắt ra khi đến nhà tôi hai ngày sau đó. Khuôn mặt lởm chởm râu trông thật nhớp nháp khi anh cúi xuống hôn lên má tôi.
13 Tuần kế tiếp Xan như đổ thêm dầu vào lửa, anh không chỉ đến vào các ngày đã chọn nữa mà ngày nào cũng đến và ở lại đến tận khuya. Việc đó khiến cuộc sống của tôi rối tung lên, nhưng tôi lại không thể giới hạn thời gian anh được ở bên Milly.
14 Bệnh của Milly không đến nỗi nặng lắm - nó chỉ hơi sốt và thỉnh thoảng cào tay lên mặt còn lại không có gì nghiêm trọng cả. Ba tôi nhận trông cháu vào buổi sáng để tôi có thể làm việc.
15 “Anh được cử đi New York,” Xan thông báo vào tối hôm sau. Milly đã đi ngủ sớm và Xan bảo anh muốn nói chuyện với tôi. “Anh có vui không?” Tôi hỏi khi cả hai đang đứng trong bếp.
16 “Em đang tận hưởng kỳ nghỉ ở Cornwall đấy à?” Jenny hỏi khi tôi gọi điện cho chị tối hôm sau. “Em có đi đâu. Kỳ nghỉ đã bị hủy rồi. ” Tôi giải thích vì sao.
17 Năm tháng sau, ba tôi và bà Elaine vẫn ngồi chính tại chỗ đó, vẫn chiếc bàn cũ, vẫn phòng cũ ở trên tầng hai nhà hàng Belvedere. Hai mái đầu vẫn chụm vào nhau và họ cười nói suốt, nhưng hôm nay trang phục của họ khác hẳn lần trước.