1 CHƯƠNG 1 Mùa xuân năm hai mươi hai tuổi, Sumire yêu lần đầu tiên trong đời. Một tình yêu mãnh liệt, một cơn lốc xoáy thực sự quét qua các bình nguyên - san phẳng tất cả những gì nó gặp trên đường, tung mọi thứ lên trời, xé chúng ra từng mảnh, nghiền nát thành từng miếng.
2 Ở trường đại học, tôi trên cô hai khóa, mỗi người lại học một ngành riêng nên chúng tôi ít có cơ hội gặp nhau. Cuộc gặp đầu tiên cưa chúng tôi rất đỗi tình cờ.
3 CHƯƠNG 2 Khoảng hai tuần sau đám cưới thì Sumire gọi điện cho tôi, một đêm Chủ nhật ngay trước bình minh. Lẽ tự nhiên là tôi đang ngủ. Ngủ say như chết.
4 CHƯƠNG 3 Thứ Hai, một ngày sau đám cưới, trời mưa. Mưa bắt đầu ngay sau nửa đêm và rơi không ngừng cho đến tận bình minh. Một cơn mưa nhẹ nhàng trong đêm tối tưới khắp mặt đất mùa xuân, lặng lẽ khuấy động những sinh vật không tên sống ở đó.
5 CHƯƠNG 4 Kỳ nghỉ hè năm thứ nhất đại học tôi thực hiện chuyến đi ngẫu hứng quanh vùng Hokuriku, tình cờ gặp một phụ nữ lớn hơn tám tuổi đang đi một mình và chúng tôi đã qua đêm với nhau.
6 Miu xem xét màu sắc của chai Médoc 1986 rồi như thể đang thưởng thức một bài văn tuyệt vời, cẩn thận nếm thử vị của nó. "Việc gì cũng vậy thôi, em phải học bằng kinh nghiệm của mình, phải tự trả học phí ình.
7 CHƯƠNG 5 Đã đến lúc nói đôi lời về tôi. Cố nhiên đây là câu chuyện về Sumire, không phải về tôi. Tuy nhiên, chuyện này được kể qua con mắt của tôi - câu chuyện Sumire là ai và cô làm gì - nên tôi cũng phải giải thích một chút về người kể chuyện.
8 Tôi gọi một cốc bia tươi nhỏ, còn cô gọi nước nho. "Gần đây tớ khó mà nhận ra được cậu đấy," tôi nói. "Tại đến kỳ đấy mà," cô vô tư nói, nhấp một ngụm nước nho qua ống hút.
9 CHƯƠNG 6 Chiếc phong bì dán một con tem Ý to sặc sỡ và đóng dấu bưu điệm Rome, tuy nhiên tôi không biết nó được gửi đi khi nào. Ngày bức thư đến, tôi đã đi Shinjuku, lần đầu tiên sau một thời gian khá lâu, mua một ít sách mới ở hiệu sách Kinokuiya và vào rạp xem bộ phim của Luc Besson.
10 CHƯƠNG 7 Điều đầu tiên tôi nghe thấy là giọng đàn ông trầm trầm nói tiếng Anh rất nặng, kêu tên tôi oang oang, rồi hét lên, "Tôi gặp đúng người chứ?" Tôi đang ngủ say sưa.
11 Những hành khách cùng rời phà với tôi đã tản đi các hướng. Người đi mua hàng lê bước về nhà, khách du lịch thì đến khách sạn và quán trọ. Những người ra đón sau khi gặp được người quen tay bắt mặt mừng rồi thì kéo nhau đi.
12 CHƯƠNG 8 "Tôi quen biết những người sản xuất rượu vang ở làng này nhiều năm rồi và tôi hiểu về rượu vang của họ như hiểu địa thế nhà mình vậy. Loại vang nào sẽ được sản xuất từ những cây nho ở sườn đồi đó trên cánh đồng đó.
13 CHƯƠNG 9 Sau cuộc trò chuyện ở quán cà phê trên cảng về những con mèo, Miu và Sumire đi mua sắm hàng tạp phẩm rồi quay về nhà nghỉ. Như thường lệ, hai chị em nghỉ ngơi cho đến bữa tối.
14 CHƯƠNG 10 Khi tôi thức dậy, Miu đang ngồi bên bàn ăn sáng ở ngoài hiên. Lúc đó là 8h30, vầng mặt trời sớm mai đang tỏa nắng tràn ngập thế gian. Miu và tôi ngồi ở hiên ăn sáng, vừa ăn vừa ngắm nhìn mặt biển lấp lánh.
15 CHƯƠNG 11 TÀI LIỆU 1 Bạn đã bao giờ thấy ai đó bị bắn mà không chảy máu? Số phận đã đẩy tôi đến một quyết định - một quyết định không (một câu hỏi lý thú, nhưng tôi dành nó cho lúc khác) - và tôi đang ở đây trên một hòn đảo Hy Lạp.
16 CHƯƠNG 12 TÀI LIỆU 2 Bây giờ là 2h30 chiều. Bên ngoài trời sáng và nóng như địa ngục. Vách đá, bầu trời, biển cả đều lấp lánh. Nhìn kỹ chúng một lúc, cảnh vật bắt đầu nhòe đi, mọi thứ hòa thành một khối hỗn loạn.
17 Chị mua vé ở chiếc quầy phía trước vòng đu quay. Ông già bán vé bảo chị: "Thưa cô, chúng tôi sắp đóng cửa rồi. " Ông ta nhìn xuống trong lúc lúng búng câu này, như thể nói với chính mình.
18 CHƯƠNG 13 Tôi đọc hai lần cả hai tài liệu, lúc đầu chỉ lướt qua, rồi chậm rãi, để ý đến chi tiết, khắc sâu chúng trong tâm trí. Các tài liệu này chắc chắn là của Sumire; chúng được viết theo đúng văn phong quen thuộc của cô.
19 CHƯƠNG 14 Rốt cuộc chúng tôi không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy đến với Sumire. Nói như Miu, cô ấy đã biến mất như một làn khói. Hai ngày sau Miu quay lại đảo trên chuyến phà trưa, đi cùng một nhân viên đại sứ quán Nhật Bản và một sĩ quan cảnh sát phụ trách các vấn đề về du lịch.
20 CHƯƠNG 15 Chiều Chủ nhật, điện thoại kêu. Chủ nhật thứ hai sau khi năm học mới bắt đầu vào tháng Chín. Tôi đang chuẩn bị bữa trưa muộn và phải tắt bếp gas rồi mới trả lời.