21 Cho tới bây giờ chưa ai từng thấy Phong Dạ Hàn cười. . . Tất cả mọi người đều có chút bối rối, nhất là Phong Hề Ngạn, nhìn hai người trao đổi ánh mắt rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao có thể, tuyệt đối không thể như vậy.
22 "Được. " Trong giọng nói của Phong Khiếu Thiên bí mật mang theo một chút bất đắc dĩ. "Phong Dạ Hàn, chúng ta đi thôi. " Nói rồi liền kéo tay Phong Dạ Hàn tay, sải bước đi về phía cửa cung.
23 Trong lòng Ngạo Tình hồi hộp, người ta còn chưa có tới cửa bái phỏng, tự mình đã đưa tới cửa. Nhìn kỹ, dung mạo thanh tú, chỉ cảm thấy không tự tin quá, mềm mại yếu ớt, làm người khác có cảm giác khúm núm, quy củ, nhưng trong một thoáng cùng Ngạo Tình nhìn nhau, trong lòng nàng cảm thấy băng hàn, nữ nhân này giấu quá sâu, so với Nhu phi lại càng sâu không lường được.
24 Nhưng bởi vì ở Phật Môn không sát sinh, mà hai người mang Long thai, phải được bồi dưỡng đầy đủ dưỡng chất, Thái hậu liền hạ lệnh để cho hai người ở tại một nông hộ gần chùa Quốc An.
25 "Gặp nhau năm ấy, ta mười lăm tuổi, nàng tám tuổi. Một vị gian thương thừa dịp lão hầu gia bận việc. Phụ mẫu Ngạo Tình qua đời, định nhân liền phóng hỏa Bách Lý gia.
26 Mọi người ngẩn người, ngoài cửa bốn người Xuất Nguyệt cười vui vẻ, ngược lại Băng Lam Băng Tâm trong tiếng cười mang chút chế giễu. "Ta sắp làm phụ thân rồi hả ? Làm phụ thân rồi !" Dung Hi lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng không chú ý Ngạo Tình đang nói móc, nhìn chằm chằm Nhã Nhã vui mừng nói, ngược lại ôm lấy Ngạo Tình, điên cuồng gào thét: "Ta sắp làm phụ thân rồi.
27 Phong Dạ Hàn cũng thấy trong mắt Hàn Hàm không còn che giấu cảm xúc, trong lòng tư vị rất không thoải mái. Tiểu thư. Nửa canh giờ trôi qua, bên trong nhà truyền đến tiếng kêu nóng nảy của Băng Lam.
28 "Năm đó, lão phu thấy Nhu phi nương nương mất máu quá nhiều, liền vội vàng ra khỏi phòng sinh viết phương thuốc bổ huyết, đang viết lại ngửi thấy có một mùi thơm lạ lùng, vì đã hành y nhiều năm nên lão phu có chút cảnh tỉnh, liền âm thầm uống thuốc giải, làm bộ hôn mê bất tỉnh.
29 Mày kiếm của Phong Dạ Hàn nhẹ giương, giọng nói mang theo kiêu ngạo nói: "Nói đi. "Ngạo Tình tự mắng mình thật không có tiền đồ, lại bị dụ dỗ: "Kỳ thật là ta lấy tử Diệu Thạch của chàng.
30 Đôi mắt già nua của Phong Khiếu Thiên buông xuống, người khác nhìn vào sẽ thấy bề ngoài ông vẫn sầu mi khóa chặt, cho người ta cảm giác như ông vẫn còn đang suy ngẫm ý nghĩa của chuyện xưa, ai cũng không ngờ được, nội tâm ông đã sớm suy nghĩ xong một phen.
31 Ngày tiếp theo, nhìn một thân quân trang hiên ngang oai hùng, phút chốc Ngạo Tình lơ đãng, choáng váng. Trong thoáng chốc, một bàn tay đưa ra ôm nàng, đỉnh đầu vang lên tiếng nói dịu dàng như nước giống như làn nước ấm chảy vào trái tim nàng.
32 "Mấy con khỉ nhỏ các ngươi, mới mấy ngày không gặp mà đã thế này. " Ngạo Tình giả vờ giận, nhìn chằm chằm mấy đầu nhỏ đang ngây ngốc kia. "Nhị tỷ, Trăn nhi rất nhớ gia gia cùng Nhị tỷ.
33 Đột nhiên, ngón tay Lam Vân khẽ động, điểm huyệt ngủ của Ngạo Tình. "Ngạo nhi, đừng trách ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho con gả cho nhi tử của Phong Khiếu Thiên.
34 Băng Lam cũng tiếp lời: "Đêm hôm trước chúng nô tì đã thử lẻn vào phủ thái tử để thăm dò, lại không thể tới gần nửa bước, chắc chắn là tiên sinh đã nhắc nhở Thượng Quan Dực phòng bị, ngày mai sẽ là ngày đại hôn, cô gia người là hoàng tử, hay ngày mai người trực tiếp vào phủ thái tử, cứu tiểu thư ra.
35 Một phen sấm động, mọi người đều chờ xem kịch hay! Nhất là Phong Hề Ngạn, mặc dù không sáng tỏ việc gì, nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội thấy Phong Dạ Hàn hốt hoảng như vậy, trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa.
36 "Tiểu thư!" Lúc này, hai người khóc thành tiếng, giống như ngày tận Thế vậy. "Vương. . . " Mấy người Xuất Nguyệt nhìn nam tử cứng rắn kia, khóe mắt đẫm lệ.
37 Đột nhiên, Ngạo Tình cảm thấy một cỗ khí lạnh mãnh liệt trong cơ thể tràn ra, sắc mặt chợt biến tím đen, gân xanh nổi lên, toàn thân run rẩy, loại đau đớn như tan lòng nát dạ đánh tới, trong nháy mắt lâm vào hôn mê: "Đau! Ta rất đau!"Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn run lên, ôm lấy Ngạo Tình, kinh hoảng nói: "Nàng làm sao vậy?""Ngạo nhi, con làm sao vậy?" Bách Lý Chiến trợn tròn mắt, không hiểu ra sao.
38 Băng Tâm phun hết nước trong miệng ra. Độc, thật độc miệng. Thượng Quan Dực nghẹn làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, rồi chuyển tím đen, lại không tìm được câu nào để nói.
39 Kiếm thuật thật nhanh, mọi người lên tiếng kinh hô. "Di Hình Hoán Ảnh. " Tiểu mỹ nhân kinh hô một tiếng, nghi hoặc nhìn Ngạo Tình: "Bọn họ làm sao biết Lưu Tinh kiếm pháp?"Lưu Tinh kiếm pháp? Đây không phải là kiếm pháp mất tích nhiều năm, vẫn bị người trong võ lâm đổ xô đi tìm, cư nhiên ở trên người các nàng bày ra không bỏ sót.
40 Nữ tử áo xanh cười càng vui vẻ hơn: "Bách Lý Ngạo Tình, rốt cuộc bị ta lừa một lần, trong lòng thật không thể kìm nén nữa rồi. ""Ngươi. . . Ta không để yên cho ngươi.