521 “Nhanh đi trấn an, nhanh đi”. Ngạo Vân Vương Hậu thấy vậy giật mình một cái vội vàng tỉnh táo lại, một bên luôn miệng phân phó, một bên rất nhanh đứng dậy đuổi theo.
522 Lúc nãy đã trình diễn cướp cô dâu ở Hoa Đường, bây giờ Bắc Mục lại tới, ông trời, sự tình tốt nhiều như vậy, hôm nay cùng nhau đến tụ tập. Thủ lĩnh Cấm vệ quân ngông cuồng xông đến, một lóng tay chỉ vào Lưu Nguyệt bị Độc Cô Dạ nắm chặt, thở không ra hơi lớn tiếng nói: “Chúc Mừng Bắc Mục Trung Nghĩa Vương.
523 Chẳng lẽ tình cảm yêu hận, cũng có thể giống như không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, dùng lời như vậy để khái quát?Như vậy có tính là điển hình đứng núi này trông núi nọ?Hay là có thể nói chỉ cần thật sự là một mảnh thâm tình, nhất định có thể thay đổi hết thảy, quản chi đối phương là cố chấp? Quản chi đối phương có con cái, cùng với người yêu sống đến bạc đầu?Chỉ cần lấy cái cuốc thật là tốt, không có góc tường nào không ngã.
524 Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chắp tay sau lưng đi dạo, ban ngày không sao, buổi chiều lúc mới tới, người này lại hăng hái khác thường.
525 “Cái gì, Nguyệt xuất hiện?” Hiên Viên Triệt nhanh chóng nhảy dựng lên khỏi ghế lớn, nét mặt tràn đầy sự may mắn không thể nói rõ. Chấp chưởng cục tình báo Đỗ Nhất – gật gật đầu, nhưng mặt có chút cau có.
526 Hắn hiểu rõ Lưu Nguyệt của hắn, khi tỉnh táo, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, tuyệt đối sẽ không, tình cảm của bọn hắn là do trải qua bao nhiêu thử thách mà thành, tuyệt đối không có khả năng.
527 “Báo, Bắc Mục đóng quân tại Thâm Lam quan…”“Báo…”Hoàng hôn, trên chính điện Ngạo Vân, Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt gần như chìm trong tuyết, cau mày nói: “Đến mà không tấn công, nàng rốt cuộc muốn làm gì?”“Trước, một mình cưỡi ngựa tiến vào Ngạo Vân ta đoạt hôn, sau có binh mã đóng quân, nàng muốn làm cái gì?” Tể tướng Ngạo Vân cũng nhíu chặt mày.
528 Thanh âm ngăn không được run rẩy, như là cực kỳ hoảng sợ. Hơn mấy đại trọng thần và Ngạo Vân quốc chủ trong chính điện thấy vậy, không khỏi khó hiểu, lại càng đề cao cảnh giác, cùng nhau nghiêng đầu nhìn lại.
529 Trong thanh âm run run, Ngạo Vân quốc chủ chậm rãi tỉnh táo lại, năm ngón tay nắm chặt thành đấm. “Đây chính là mục đích của nàng, là cái này…. Nàng muốn hủy Ngạo Vân ta…”Hắn hiện tại đã biết rõ rồi, tại vì sao ngày đó Mộ Dung Lưu Nguyệt bản lĩnh cao như vậy, lại bị trọng thương tại ngay trên đất Thiên Thần đến mức người đời cho rằng nàng đã chết.
530 “Yêu nghiệt. ” Ngạo Vân quốc chủ đứng bên cạnh suối nước nóng, nhìn vào khoảng không tối đen như mực chỉ lộ ra một chút ánh sáng, soi sáng đầu Lưu Nguyệt, thân hình dưới nước nhưng cũng không nhìn thấy gì, trong mắt ánh lên sự hung tàn.
531 “Đủ rồi. ” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Ngạo Vân quốc chủ chợt rống to một tiếng, cắt ngang lời nói, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Bên tai, trong bóng tối, vang lên tiếng xột xoạt, kèm theo tiếng hét lớn, rồi sau đó, tất cả yên tĩnh lại, mọi người trong bóng đêm chợt dừng bước.
532 Chậm chạp nói: “Quốc chủ, lời ngươi nói Lưu Nguyệt không hiểu, ta đối với nhi tử ngươi, là thật lòng mà. ”Kéo dài âm cuối, trong bóng đêm này hòa vào gió bay cao, nửa thật nửa giả.
533 Hắn không sợ Bắc Mục, nhưng lại sợ hãi Minh Đảo, hắn không thể đem sinh mạng của Vương nhi hắn ra đánh cược. Hắn phải nhịn. Gió đêm lạnh buốt bay múa, đêm đen như mực.
534 Nụ cười sáng lạn trên mặt vừa thu hồi, khuôn mặt Lưu Nguyệt thoáng cái liền trầm xuống, từ tháng ba mùa xuân thành mùa đông lạnh lẽo, biến chuyển trong nháy mắt gần như khiến cho không ai có thể thích ứng kịp.
535 Sự oán hận chợt lóe lên, Lưu Nguyệt thu lại vẻ lạnh băng, cười khẽ, chậm rãi nhìn Ngạo Vân quốc chủ nói: “Đây chính là ngươi cầu xin ta, là ngươi muốn phá hoại ta và Độc Cô Dạ, mà không phải là do ta có ý xấu xa gì đó.
536 “Vậy quên đi, phải biết, cũng không muốn rời khỏi Độc Cô Dạ, không muốn rời Ngạo Vân, hai ngày là đại hôn, nếu như không có Thái Tử Phi hoặc thái tử, thật không phải chuyện hay.
537 “Quốc chủ, tại sao phải đáp ứng nàng? Cho dù nàng có năm mươi vạn binh mã, Ngạo Vân chúng ta vẫn hoàn toàn không cần ăn nói khép nép cầu hoà như vậy mà?” Tể tướng Ngạo Vân vẫn không hiểu gì cả, vì sao quốc chủ bọn họ lại sợ hãi Gia Luật Lưu Nguyệt này như thế, năm mươi vạn binh mã, chẳng lẽ cũng có thể diệt được Ngạo Vân hay sao?” Nghe vậy, Độc Cô Hàn và Ngạo Vân quốc chủ liếc nhau một cái, im lặng nhắm mắt.
538 Những cung nữ, thái giám đã ở trong thâm cung nhiều năm, ai không biết thanh âm này lúc nào mới có thể phát ra, nhất thời kinh ngạc, trố mắt đứng nhìn.
539 Lúc này, đang ngẩn tò te nhìn Ngạo Vân quốc chủ của bọn họ xông tới. Xấu hổ, một loại xấu hổ cực kì lan tràn trong Đông Cung của Độc Cô Dạ. Khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười giễu cợt, Lưu Nguyệt nhìn ba người khuôn mặt xấu hổ: “Chậc chậc, quốc chủ, người nếu muốn nhìn, Dạ tự nhiên sẽ an bài cho người, người đột nhiên xông tới như vậy, quốc chủ à, người rất….
540 Nhưng không biết, lúc này cho dù Độc Cô Dạ không mắc mưu, Lưu Nguyệt muốn thế nào, cũng không đến lượt Ngạo Vân nói. Độc Cô Dạ nghe Tể tướng Ngạo Vân nói vậy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia cũng không có nhúc nhích, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve chén rượu trong tay, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50