281 Tây Hán một mảnh tĩnh mịch, nhưng trong Phiêu Kị tướng quân phủ lại náo nhiệt vô cùng. “Nhất bái thiên địa. ” Pháo nổ vang trời, Thừa tướng Hậu Kim quốc cất cao giọng xướng.
282 Chuyển động thân mình, thất đường chủ cùng Lưu Nguyệt, một người lao về phía thích khách đang phóng tới, một người chạy đến bên Hậu Kim quốc chủ. Kiếm quang phi tới, gầm lên giận dữ, thất đường chủ giơ lên độc sa chưởng, phóng tới thích khách kia.
283 Đao kiếm bay múa, một mảnh hỗn loạn. “Dám can đản ám sát bổn vương, bắn. ” Đứng lên, Hậu Kim quốc chủ thần tình xơ xác tiêu điều, nhìn lứt qua tình thế hỗn loạn trong đại sảnh, quát lớn.
284 Còn chưa dứt lời, Lưu Nguyệt nghiêng tay, chủy thủ lạnh lẽo trong ống tay áo trượt ra, nháy mắt nằm gọn trong tay Lưu Nguyệt. “Ngươi…. ” Hậu Kim quốc chủ nhướng mày, Lưu Nguyệt có ý gì.
285 Vẻ mặt Phỉ Thành Liệt như vậy, Lưu Nguyệt khẳng định có điều bất thường. Cùng lúc đó, Hậu Kim quốc chủ cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Không nghĩ hắn nhanh, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn.
286 Tà mị cười lạnh, Lưu Nguyệt nói nhỏ vào tai Hậu Kim quốc chủ một câu. “Ngươi… ngươi…. ” Hậu Kim quốc chủ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đôi mắt như muốn nuốt chửng Lưu Nguyệt trước mặt, thần tình khiếp sợ, khó tin.
287 Âm sắc nổi lên bốn phía, tóc đen tung bay, cởi bỏ mọi ngụy trang, chỉ còn lại ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng cừu hận. Tiếng đàn mãnh liệt. Một mảnh đằng đằng sát khí.
288 Hai mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt Phỉ Thành Liệt vặn vẹo chả khác gì quỷ, vươn tay muốn bắt lấy thân hình trước mắt nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
289 Ngay giữa màn chém giết ác liệt, Tây Hán đen xì, Tây Hán do mấy đời đại vương Hậu Kim thành lập, vô thanh vô tức bị phóng hỏa, một mảnh hỏa hoa xinh đẹp nộ rộ.
290 Rung động trong mắt còn không có hiện lên, trên cổ đã tê rần. Lưu Nguyệt đã đứng ở phia sau thất đường chủ từ lúc nào, dây đàn trên đầu ngón tay thẳng tắp, từng giọt từng giọt máu nhỏ dần xuống đất.
291 Giữa đại sảnh, Lưu Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đỏ rực. “Ta đến xem chút náo nhiệt. ” Vân Triệu nhìn lướt qua khoảng không ngoài cửa sổ, một màu đỏ rực rỡ, mỹ lệ, lập tức cười tủm tỉm nói với Lưu Nguyệt.
292 “Phanh. ” Một âm thanh lớn phát ra, Lưu Nguyệt xông đến trước mặt lục đường chủ, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, vạt áo trên người tan nát. Máu tươi từ trên da thịt thẩm thấm ra ngoài, vết máu đỏ thật nhỏ bao phủ toàn bộ cơ thể lục đường chủ, không có chỗ nào không phải là vết thương trí mạng.
293 Mà phía sau một vạn kị mã là hai vạn bộ binh, cuồng vọt lên, đuổi sát kị binh tràn ngập tứ phía, toàn bộ hướng đến vùng ngoại ô sườn núi để bao vây. Phi ngựa như bão táp, Lưu Nguyệt và Vân Triệu nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao đuổi trăng), thấy đường là đi thẳng.
294 Không nghĩ rằng, hắn mau, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn, Vân Triệu mới xông đến vách núi, Lưu Nguyệt đã lên đến núi, nhào xuống Lễ Phật Nhai (nhai : vực), phía dưới đá ngầm san sát, Lưu Nguyệt….
295 Nước gơn sóng lăn tăn, sương khói lượn lờ. Giữa cảnh non nước xinh đẹp ấy, hơi nước nhè nhẹ uốn lượn bay lên, tràn ngập khắp thanh sơn nước biếc, một chút mờ mịt, một chút xanh xanh.
296 “Lại cường. ” Bị Hiên Viên Triệt ôm vào trong ngực, hai mắt Lưu Nguyệt hiện lên một tia buồn bã. Mặt nước bắn lên tung tóe, cái này cả đời nàng cũng không làm được.
297 Nghe thấy vậy, bên cạnh bàn một thương nhân độ tuổi trung niên, quay đầu sang nói : “Ai nói là Tuyết Thánh quốc thái tử giết? Khi sự việc xảy ra, ta vừa đúng lúc ở thủ đô Hậu Kim mua ít đồ ăn, mọi chuyện ta đều nhìn thấy rành mạch, ta nói cho các ngươi biết…”“Như thế nào, không phải thái tử Tuyết Thánh quốc giết, nói mau cho mọi người nghe nào.
298 Trung niên thương nhân lời nói vừa dứt , bên kia một nam tử trẻ tuổi liền kể tiếp. “Biết không? lúc luận võ có một nam nhân vẫn đi bên người Lưu Nguyệt , chính là thái tử Tuyết thánh quốc , bọn họ là sớm chuẩn bị tốt từ trước.
299 “Tuyết Thánh quốc cùng Hậu Kim quốc , thế không thể không đối đầu, thật tốt. ” Nữ tử đang ngồi cạnh nói ra một câu, hiện lên một chút vui sướng khi có người gặp họa.
300 Tiếng rất bình thường, nhưng lại tràn đầy ôn hòa. Thu Ngân, Ngạn Hổ tâm tình kích động, hắn nhìn ra được , cảm nhận được , nhìn thấy bọn họ hắn cũng thật cao hứng, vui vẻ.