1
1. Nàng- Hạ Băng Liên con gái tướng quân hoàng triều,nhu nhược yếu đuối lại hay sinh bệnh nên từ nhỏ đã bị phụ thân bỏ mặt,sau khi chịu dày vò của đại tỷ nàng ngất đi và sau khi tỉnh lại nàng thề nhất quyết hảo hảo dạy dỗ Hạ gia.
2 Trong biệt viện cũ kỹ phía tây ngoại thành,nhìn sơ qua đều là bụi bậm bám đầy thành vách,trong biệt viện tiếng côn đánh nện xuống dưới thân người nhỏ bé đang ngã nhào ra đất không ngừng van xin,miệng nhỏ kêu la thảm thiết tại nơi hoang sơ không bóng người.
3 Đã hai ngày trôi qua,Hạ Băng Liên vẫn như thường thức dậy rất muộn,từ lúc xuyên vào cơ thể này khiến nàng không tự nhiên vận động được,một phần nàng bị hành hạ mà nên,phần còn lại là do cơ thể vốn bị suy nhược thiếu dinh dưỡng trầm trọng,cũng may là nhờ có Mạc Song giúp nàng chăm sóc
"Tiểu thư người mau đến ăn"
Nàng cũng dần quen với Mạc Song,nàng ta cũng không có ác ý gì,nàng nghĩ nàng cũng nên có người bên cạnh để chăm sóc,thân thể này vốn quá yếu,liều lĩnh cũng không tốt,suy cho cùng nàng cần phải dưỡng thân thể này tốt lên.
4 ___3 năm sau___
"Tiểu thư chờ Song nhi"
"Tiểu thư tiểu thư mau dừng"
"Song Song ngươi thật là chậm"
Hạ Băng Liên dừng bước quay người lại chờ Mạc Song đang hổn hển đi đến
"Tiểu thư,người hiện tại là môn chủ Thiên Sơn Trúc,rời môn lại không nói huynh đệ,muội e là không ổn"
"Ta đã nói với mọi người ở sơn trang rồi,trong thời gian ta xuất môn Ngôn Phong sẽ thay ta cai quản"
"Như vậy ta xuống núi khi nào trở về?"
"Khi ta cảm thấy chán"
Khóe môi nàng nâng lên đột nhiên hạ xuống
"Có người đến"
Hiểu ý Mạc Song nhanh chóng đeo mặt nạ vào rồi ẩn người trên cây,Hạ Băng Liên nhanh hơn Mạc Song cũng đã ẩn mình trên cây gần đó,nàng nhẹ nhàng quan sát tình hình,đây là địa bàn của nàng lại có người đến náo loạn,thật có gan lớn.
5 Hôm nay kinh thành Đông Hán vô cùng nhộn nhịp vì hôm nay là ngày hội yến tiệc chọn phi cho nhị vương gia,tất cả tiểu thư của viên quan đều ăn diện đẹp đẽ chỉ mong nhị vương gia Tiêu Nam Hiên dòm ngó mình.
6 Hạ Băng Liên tâm tư không vui chút nào,nàng không nghĩ đến việc lại gặp Tiêu Nam Hiên,hơn nữa cũng vì kẻ ngu ngốc Hạ Tư Thanh kia khiến nàng phải ra mặt.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa đêm trong thành Đông Hán,một cổ khí lạnh từ người Hạ Băng Liên phát ra,hắn dám đem nàng làm trò cười,xung quanh nàng đều là người của Tiêu Nam Hiên,có cả Long Ảnh đưa nàng hồi phủ,thật tình nàng rất bực mình.
8 Đặt tiểu hài tử lên chiếc giường,nàng xoắn tay áo lên bắt mạch,cảm thấy thân thể của tiểu hài tử không được ổn định hàng mi nàng giận dữ liếc mắt về Mạc Song đang thổn thức nhìn.
9 Vừa bước vào tướng phủ Hạ Băng Liên đã gặp phải nhị phu nhân Tô Điệp mẫu thân của Hạ Tư Thanh,nhìn sơ qua cũng biết mẹ nào con đó,ánh mắt bà ta chán ghét Hạ Băng Liên,vẻ mặt hống hách khinh thường nàng biểu lộ trên gương mặt.
10 Ngồi xuống chiếc ghế Mạc Song nhanh chóng đi lấy trà cho nàng,cả buổi hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện,nàng thích yên tĩnh hơn,sống trong kinh thành luôn khiến nàng khó chịu.
11
"Liên Liên,chúng ta kết thúc thôi"
Trên sườn núi,nòng súng trên tay người con trai hướng về phía cô gái,mặt cô lạnh tanh,xen lẫn chút đau đớn,tại sao?
"Tại sao?anh nói yêu tôi cũng chỉ là giả dối thôi sao" Huyết Liên lùi về sau vài bước,gót chân cô chạm sát bờ vực thẳm.
12 Trên bàn tiệc Hạ Vũ Minh bất giác run sợ cái người đang ngồi trước mặt,đột ngột đến như vậy khiến ông chẳng thể chuẩn bị những gì,lại ngồi liếc mắt qua nhìn Hạ Băng Liên bình thản ăn uống như không có chuyện gì,thật kì lạ,phế vật này sao lại mạnh dạng thế,lại rất ra dáng một tiểu thư quyền quý,càng kì lạ hơn là tiểu hài tử đang ngồi bên cạnh kia,không nghịch ngợm như những hài tử khác mà rất có khí thế của một đế vương,rất ngoan ngoãn chăm chú ăn uống,làm sao một tiểu hài tử 5 tuổi lại có khí thế này,hơn nữa nó xuất thân từ đâu,được Tiêu Nam Hiên dìu dắt như vậy không phải là con riêng của hắn đó chứ,lại hướng mắt Tiêu Nam Hiên tạ lỗi.
13
Vân Phi dừng lại ở khu rừng,vương phi đi đâu rồi,còn chưa suy nghĩ được bao lâu phía sau một dây roi quất đến với vận tốc nhanh,lập tức Vân Phi tránh né "Là kẻ nào"
Từ trong bóng tối Hạ Băng Liên bước ra làm Vân Phi kinh ngạc,từ khi nào nàng ở sau hắn.
14
Hoàng Cung Hậu Hoa Viên
Hôm nay là ngày cung yến tiệc,hậu hoa viên người ra vào tấp nập vì phải nhanh chóng chuẩn bị để đoán các quan đại thần,sở dĩ hoàng đế tổ chức yến tiệc này vì hôm nay Ninh Quốc Công Chúa Tiêu Ly Vân du ngoạn trở về.
15 "Mẫu hậu hôm nay lại vui vẻ như vậy,thì ra người thích Liên nha đầu a" Hoàng thượng cười vuốt lấy chòm râu,thái hậu là người nghiêm khắc với quy cũ mà hiện tại lại hảo hảo nói chuyện với nàng.
16
Cung yến quá nhàm chán,nàng lấy cớ không khỏe muốn đi dạo hít thở không khí,thấy nàng xanh xao y lo lắng đòi đi theo nhưng lại bị nàng từ chối.
Bước chân chậm chạm đi lại gần hồ nước mênh mông,nàng đứng trên cây cầu hưởng thụ không khí trong lành,lại nghĩ ở hiện đại lúc muốn giải tỏa nàng đều ra biển mà ngắm nhìn biển đen bao la.
17 Đã 2 ngày trôi qua đôi mắt nàng cứ nhắm chặt,khuôn mặt hồng hào nay lại trắng bệch và tiều tụy,thái hậu cũng vì nàng mà lâm bệnh,mọi chuyện đều là do Hạ Tư Thanh gây ra,2 ngày qua Hạ Tư Thanh cùng Lý Thừa Ngân bị Tiêu Nam Hiên đàn áp,y mặc kệ những lời thỉnh cầu của tướng quân và thừa tướng,vì đây là chuyện xảy ra trong hoàng thất mà nàng lại chính là vương phi,kẻ nào hại nàng kẻ đó phải trả giá.
18 Bắc Chu một đất nước lạnh giá quanh năm nhưng lại là một đất nước hùng mạnh ngang tầm Đông Hán,Hoàng đế Bắc Chu đã qua đời cách đây 15 năm,người lên ngôi sớm nhất khi chỉ là một đứa trẻ chính là Khương Lạc Tước một vị hoàng đế anh minh công bằng được dân chúng ái mộ,nghe nói vị hoàng đế này lạnh giá như băng,ngay cả hoàng hậu cũng bị phớt lờ,các phi tần khác vào cung đều bị áp bức dã man bởi hoàng hậu là con gái thừa tướng nên cậy thế lộng hành bắt nạt các phi tần khác.
19 Hoàng cung Bắc Chu,Khương Lạc Tước mặt lạnh băng ngồi trên ngai vàng,ánh mắt lãnh đạm quét qua một lượt nhìn các đại thần Bắc Chu đang cuối đầu,không ai dám hó hé 1 câu nào,chỉ có thừa tướng một mặt tươi cười bước ra tấu.
20 Ngoại khu cấm rừng phía Bắc Chu,thừa tướng Triệu Tần Thủy thân người đi lại rụt rè như đang dòm ngó xem có ai xung quanh hay không,phía trước một bóng người đang đứng xoay lưng lại,tay hắn cầm chiếc quạt đen tuyền ve vẩy,gương mặt gian ác hiện lên nụ cười khinh miệt.