1 Tô Vân Tường về đến nhà, vội vàng cởi xuống một quân trang thẳng đang khoác trên người, thân thể cao lớn trần truồng bước từng bước phóng khoáng nhưng không kém phần ưu nhã vào phòng tắm.
2 Tô Vân Tường nhìn quang cảnh ầm ĩ xung quanh, ngọn đèn thay đổi liên tục, trực giác mách bảo cho anh biết loại địa phương không thích hợp. Những phục vụ viên nữ cứ nhìn theo anh với mắt mãnh liệt như muốn thiêu cháy, hận không thể vuốt ve mặt của anh.
3 Anh không thích cùng phụ nữ dây dưa, không có nghĩa không có tôn trọng, lịch sự với phụ nữ, thấy mình làm đau người ta, anh vội vàng nhìn xem, không ngừng nói lời xin lỗi.
4 “À…Tiểu Nhiên, anh cũng phải đi về, nhà anh có gác cổng. Bạn em ở chỗ nào, sẵn tiện anh đưa về luôn cho. ” Tô Vân Tường đứng dậy, hai tay bỏ trong túi quần, cất giọng nói.
5 “Xe đến rồi. Đi thôi” Đang khi nói chuyện, một chiếc taxi chạy tới, Tô Vân Tường lịch sự mở cửa xe nhường chỗ cho cô gái bên cạnh vào ngồi trước. Cô còn tưởng anh sẽ ngồi ở ghế phụ, không ngờ rằng Tần Vi Lan vừa ngồi xuống thì bóng dáng cao lớn của anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô làm cho chỗ ngồi phía sau xe cực kì nhỏ hẹp.
6 Tần Vi Lan thấy anh nghi vấn với công việc của mình, nhịn không được quay mặt nhìn anh, “Đương nhiên rồi! Anh chẳng lẽ không biết rằng hiện nay có rất nhiều tác giả phim truyền hình đều là tiểu thuyết gia trên mạng sao?”Cô nghiêm túc nói chuyện, một đôi mắt to phát ra những tia sáng rạng rỡ trên khuôn mặt nho nhỏ của cô, trên người cô tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, tim của anh đột nhiên đập mạnh hơn mức bình thường, nhịn không được muốn đưa tay chạm vào gương mặt của cô.
7 Sáng hôm sau, Tô Vân Tường rời giường rất sớm, vừa mở cửa phòng ngủ thì đã thấy Hạ Nguyệt Tâm đã đứng chặn cửa phòng ngủ. Găp con trai mặc áo quần chỉnh tề như muốn đi ra ngoài, Hạ Nguyệt Tâm liền nhíu mày, “Như thế nào con trai? Hôm nay lại có chuyện gì sao?”Trên gương mặt tuấn tú của Tô Vân Tường hiện lên nụ cười, hai tay đặt lên vai mẹ, dụ dỗ mẹ xuống lầu, “ Hôm nay thật sự con có chuyện mà!”.
8 Lý Hào lúc này mới nghiêm chỉnh lại, “Vân Tường, cậu nói thật sao? Cậu thật sự để ý cô gái gặp ngày hôm qua à?”Tô Vân Tường không chút do dự gật đầu, “Là thật! Mình thật sự thích Tần Tần, cô ấy không chịu ình số điện thoại, mình không thể mặt dày ép buộc cô ấy nên mình đành phải tìm Tiểu Nhiên.
9 Tô Vân Tường ôm một đống tiểu thuyết ngôn tình về nhà, trốn vào trong phòng liền không bước ra nữa. Nếu không thể đến gần giai nhân thì đọc một chút tác phẩm của cô ấy cũng được.
10 Tần Vi Lan sắp hoàn một cuốn tiểu thuyết nữa nên ở nhà bế quan để sửa chữa tác phẩm rồi giao cho nhà xuất bản. Điện thoại vang lên, giật mình vừa nhìn thấy điện thoại của nhà xuất bản, cô vội vàng nghe, “Trịnh biên tập, có chuyện gì thế? 2 ngày nay tôi sửa gần xong rồi?Bên kia điện thoại Trinh biên tập lại nói “Cô Tần, chuyện này không có gì vội.
11 “Anh chờ tôi làm gì?” Tần Vi Lan nhíu mày. Tô Vân Tường nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi của thủ trưởng có nhiệm vụ khẩn cấp, anh lần này không biết chừng nào có thể trở về nhà, sẽ có một khoảng thời gian dài không gặp được cô.
12 Phát giác mình nhìn chằm chằm người ta đã lâu, cô xin lỗi khẽ mỉm cười “Đạo diễn Trần , xin chào. ”“Cô Tần, ngồi xuống rồi nói chuyện. ” Gương mặt tuấn tú của Trần An mỉm cười, cánh tay dài ưu nhã nhấc lên, tư thế mời ngồi.
13 “Cái gì? Lan Lan, cậu đã gặp qua đạo diễn thiên tài Tần An kia?” Trong Câu Lạc Bộ Cầu Lông, Lý Nhiên nghe nói hôm qua Tần Vi Lan gặp qua Trần An,bất ngờ là toáng lên.
14 Thời gian thấm thoát trôi qua, nhiều cơ hội cũng đã qua đi rất nhanh. Cuộc sống của Tần Vi Lam vẫn như thế, viết văn và viết văn , ngẫu nhiên vận động 1 chút, ngẫu nhiên gọi điện thoại hỏi thăm bà, quan tâm tình hình sức khỏe của bà.
15 Tần Vi Lan đối với tình cảm giữa nam nữ vô cùng nhạy cảm, Trần An nói câu nói này mà ánh mắt có thâm ý khác thường, trong lòng cô sáng tỏ, nhưng mà trên mặt lại là bình tĩnh không dao động, lễ phép khách khí mỉm cười một cái, “Cám ơn Đạo diễn Trần khen ngợi.
16 Tần Vi Lan cảm thấy có một bàn tay như kìm sắt đang nắm lấy cánh tay của mình, ngay sau đó thì cả người bị sức lực như gió lốc kéo xoay người lại. “A….
17 Ra khỏi khách sạn, thì Tần Vi Lan đã bị Tô Vân Tường đẩy vào một chiếc xe Jeep nhà binh, “Rầm” một tiếng cửa đóng lại, Tô Vân Tường đi vòng qua bên kia, mở cửa xe rồi vững vàng ngồi vào chỗ tài xế, tiếp theo, xe xoay tròn đi ra bãi đậu xe.
18 Tần Vi Lan nghe lời của anh xong thì liếc mắt nhìn anh, bộ dạng rõ ràng là không tin. Tô Vân Tường sờ sờ đầu, chợt hiểu ra rồi vội vàng nói, “Mới vừa rồi….
19 Tần Vi Lan nhất thời giật mình, không biết nên nói gì, trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ lúng túng không vui. Tô Vân Tường biết anh lại đạp phải địa lôi rồi, nhất thời cũng không dám nói gì nữa.
20 “Không có…” Người đàn ông khoát tay, “Tiểu Nhiên nói em không thích bị người ta hỏi thăm chuyện của em, cho nên cô bé cũng không có nhiều lời với anh, anh chỉ biết những điều này thôi.