21 “Ha ha, ở trong khách sạn gặp được cô gái mà ngày đêm con mong nhớ!” Tô Vân Tường ôm vai mẹ, vẻ mặt hạnh phúc, “Con cùng cô ấy nói chuyện một chút. ”Hạ Nguyệt Tâm vui vẻ nghiêng mắt nhìn con trai mình, “Chính là cô gái tên Tần Vi Lan?”“Đúng vậy”“Đúng rồi, con trai, con còn có sách của cô ấy không? Con để mấy cuốn ở nhà mẹ đều đã đọc xong, thật là đặc sắc.
22 Khi Tần Vi Lan ra khỏi bệnh viện thì đã là 7h30’, ở bên ngoài ăn qua loa một chút gì đó lại đón xe về nhà. Tô Vân Tường vẫn chờ ở bên trong xe rất lâu, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
23 Xe vượt qua mấy khúc cua, dừng ở trước cửa tiệm không dễ gì tìm thấy được , Tô Vân Tường để cho Tần Vi Lan xuống xe trước còn mình thì đi tìm chỗ đậu xe.
24 “Ha ha, em thích thì tốt rồi. ” Anh lại ân cần gắp cho cô một chút rau, đem từng miếng cá bỏ xương rồi bỏ vào đĩa của cô. Thấy chiếc miệng nhỏ nhắn của cô ăn từ từ như một con mèo nhỏ, thản nhiên để đũa xuống, đôi mắt có nét cười nhìn cô.
25 Tựa hồ tình cảm của hai người bởi vì một lần ngoài ý muốn này mà có chút tiến triển, ít nhất Tần Vi Lan nhìn thấy anh sẽ không có vẻ mặt bài xích khước từ nữa, mặc dù thái độ cũng rất bình thường, đối đãi như là bạn bè, nhưng Tô Vân Tường đã thỏa mãn.
26 Tô Vân Tường ra khỏi cái sân nhỏ, dừng ở cửa xe Jeep nhà binh của mình. Liếc thấy hàng xóm đều dùng loại ánh mắt lén lén lút lút khác thường nhìn anh, giống như tò mò, giống như khi dễ, giống như ghen tỵ, anh không khỏi có chút nghi ngờ.
27 Trần An ở bên cạnh nhìn thấy cô dịu dàng, thì nhất thời mê mẩn, quên cả thu hồi ánh mắt. Tần Vi Lan thấy anh không nói lời nào, thì quay đầu lại, cứ như vậy mà tiến vào trong đôi mắt ngăm đen say mê của anh, nhất thời giật mình.
28 Tần Vi Lan nghe xong lời của anh, đang muốn cự tuyệt thì anh đã nhanh chóng bưng cái ly của cô qua, uống một hơi cạn sạch. “Ồ…” Mọi người bởi vì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Trần An mà hoan hô, Tần Vi Lan nhìn cái ly trước mặt mình trống không, nhất thời sắc mặt đỏ ửng, có chút xấu hổ.
29 “Anh làm sao biết?” Anh cười lạnh một tiếng, “Anh gọi điện thoại cho em cả đêm đều không được! Gửi tin nhắn thì em lại không trả lời, em có biết anh lo lắng biết bao nhiêu hay không?”Cô bị sự tức giận của anh dọa sợ, cố gắng cắn răng nói, “Này… này…việc này có gì cần lo lắng chứ? Tôi cùng Trần An đi gặp mặt những người quen biết, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
30 Tần Vi Lan không dám tin nhìn chằm chằm điện thoại, nghe biên kia truyền tới tiếng ‘bíp bíp’, cô thật sự có cảm giác mình đúng là bị đần độn rồi. Tức giận thế này cũng không biết làm thế nào phát tiết, chỉ có thể nắm chặt tay, khiến cho bản thân trấn tĩnh lại.
31 Những ngày còn lại trong tuần Tô Vân Tường đều nghĩ cách làm thế nào để Tần Vi Lan đồng ý làm bạn giá mình, nhưng Tần Vi Lan chỉ nghe đến việc anh phải làm bạn trai cô thì bất kể lúc nào anh gọi điện cô đều không nghe máy.
32 Nửa giờ sau, Tần Vi Lan vội vàng trở về gấp, từ trên taxi bổ nhào vào trong phòng bà, rất lo lắng hỏi han, “Bà, bà làm sao vậy? Đau ở chỗ nào sao?”Bà quay người lại, nhìn cháu gái cười, “Bà không đau ở đâu cả…”Tần Vi Lan nhìn bà tươi cười, sắc mặt cứng đờ, “… Bà… bà.
33 Tần Vi Lan tưởng rằng anh sẽ chết tâm, ai ngờ anh lại nói một lời bá đạo vô liêm sỉ như vậy, nhất thời kinh sợ không thôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn chặt môi dưới, muốn nói gì cũng không nói nên lờiTô Vân Tường cũng là kìm chế không được mới nói ra những lời này, nhìn sắc mặt của cô, trong lòng tuy rằng hối hận nhưng tôn nghiêm của đàn ông cũng làm cho anh nhất thời không thể hạ mình, đành phải cắn chặt răng, nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào cô.
34 Tần Vi Lan đang cúi đầu cũng cứng người lại, ánh mắt hiện rõ sự bi thương, cầm lấy tay của bà, giọng nói mang vẻ cầu xin, “Bà, năm đó bà ở bờ sông ôm cháu trở vì, thật sự là không có điều gì đặc biệt sao? Trên người cháu cũng không có giấy tờ hoặc là đồ vật gì đó sao?”Trong mắt bà hiện lên sự bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, “Không có, lúc bà ôm cháu từ bờ sông về, cả người cháu chỉ có cái tã lót cũ nát,không có thứ gì khác, cháu lúc ấy lạnh đến mức cả người tái mét, khóc không ngừng.
35 Tần Vi Lan về nhà, ngồi ở trước máy tính mà phiễn nào không ít, đánh được đoạn truyện nhưng lòng vẫn không yên, đến khi nhìn lại thì lại cảm thấy sợ hãi không nói được… suốt cả một trang word, đều là tên của một người… Tô Vân Tường.
36 Xe còn rất xa mới đến sân nhà bà nhưng Tô Vân Tường đã nhìn thấy nhiều người vây trước sân nhà, loáng thoáng có thể nghe thấy có người ầm ĩ. Ánh mắt anh run sợ, đạp mạnh cần ga, vội vàng lái qua đó.
37 “Được rồi, đừng lo lắng, không có việc gì!” Trần An người phụ nữ đang hoang mang lo sợ, ôm lấy cô nhanh chóng lên xe. Trong hành lang bệnh viện, Tô Vân Tường cũng lo lắng vạn phần, đi qua đi lại.
38 “Anh Dũng , tình hình ra sao?”“Bác sĩ, bà tôi như thế nào rồi?”Nhìn bác sĩ đẩy ra cửa phòng giải phẩu đi ra, chờ bên ngoài ba người đều là vội vàng xông lên.