161 Khua chiêng giống trống, khiến bầu không khí ảm đạm ở thành Kỳ Dương trở nên có sức sông hơn. Đường phố rộng lớn, dân chúng thối lui sang hai bên đường, đội ngũ đưa tiễn thật dài, màu đỏ thẫm mang khí phái hoàng thất, khiến lòng người cũng hừng hực theo.
162 —— Trường Tôn Tư Duyên bắt Trường Tôn Vinh Cực lựa chọn, chọn Tây Lăng hay là chọn ngươi ——Nhưng lời này rơi vào tai Thủy Lung, cái khiến nàng để ý không phải là kết quả cuối cùng, mà là…“Đây đều là kế hoạch ngươi âm thầm bày ra à.
163 Ở một nơi khác, thành Kỳ Dương, đại nội hoàng cung đang trong bầu không khí nặng nề. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, xông vào khoang mũi rồi đến dạ dày, khiến người ta kinh hãi.
164 “Hai năm trước, trên giang hồ từng có một vị thần trộm. ”Một trong số những thị vệ đứng sau lưng Quý Tư Duyên lên tiếng, gã từng là người trong giang hồ, nên khẽ giải thích rõ ràng: “Vị thần trộm này thường dùng tranh vẽ để làm dấu hiệu.
165 Vị lão nhân vẻ mặt tràn ngập đắc ý này, phải người nào xa lạ, lão chính là thần trộm vào quốc khố Tây Lăng, từng được giang hồ gọi là Quy Lão Nhi, còn tên của lão là gì, rất ít người biết.
166 Cây cỏ khô héo, lá rụng bay tán loạn lộ ra không khí có vài phần hiu quạnh của mùa thu. Có lẽ trong mắt người khác, mùa thù là mùa thu hoạch, mùa quý báu, khiến mọi người vui mừng.
167 Rất ít người biết Thủy Lung rời khỏi thành Nam Vân, ngay cả đám người Lục Quyển cũng không hay biết gì. Đột nhiên nàng rời đi, hơn nữa còn mang theo Nhàn công tử biết luyện chế dịch dung thuật, cả người mặc trang phục khống giống ngày thường, nghênh ngang đi ra cửa thành Nam Vân, cũng không có người nhận ra nàng.
168 Thân thể trắng nõn, mịn màng trần như nhộng dưới ánh nắng mặt trời giống như phủ thêm lớp huỳnh quang như noãn ngọc. Cằm Kiều Lịch Lịch dính vết máu, cùng với ánh mắt rưng rưng sợ hãi, tràn ngập mỹ cảm bị lăng nhục.
169 “Mau, ra – tay, bắt các nàng ấy lại!”Lúc Vương Tuấn Nghị hoảng hốt, mắt liếc thấy Thủy Lung và Mộc Tuyết, liền bình tĩnh lại, mau chóng hiểu rõ. Giọng nói vừa dứt, ám khí trong tay gã ta phóng về phía Mộc Tuyết.
170 Áo khoát mười mấy tên đồ đệ không ít, chất liệu cũng không tệ. Nhàn công tử cầm trên tay, thầm nghĩ Thủy Lung thật chu đáo, hắn không thể nào nghĩ tới chuyện lột áo khoác của đám người này --- bọn họ đang ở rừng sâu, miếu hoang, cũng sắp chuyển sang mùa đông, thời tiết buổi tối càng lạnh, nằm trên đất ngủ, vừa bẩn lại vừa lạnh.
171 Sau một hồi tắm rửa qua loa, bốn người khiêng kiệu đứng ở bốn góc buông vân sa xuống, có người thuần thục đem dụng cụ dọn đi, tất cả đều tiến hành trong trật tự, ngay ngắn.
172 Trấn Vạn Lâm chính là đích đến của nhóm Thủy Lung khi ra khỏi cánh rừng này, đa phần người ở đây đều là dân bản thổ, đều mang họ Lâm, cho nên mới thành lập trấn Vạn Lâm.
173 Thân thủ của ám vệ của Lâm Thiên Bảo không giống nhau, người đi đường nhìn thấy biến cố đều sợ hãi tránh xa, để con phố trở nên trống trải. Lâm Kỳ vội vàng đi tới, khom người xin lỗi thánh tôn: “Thật xin lỗi, khiến các vị sợ hãi rồi.
174 Thủy Lung không có rút ống tay cũng không xoắn xuýt vấn đề này với thánh tôn. Dù sao cũng chỉ là ống tay áo, ngay cả tay còn chưa chạm tới, nếu tiếp tục ưỡn ẹo thì có vẻ làm kiêu.
175 Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, người trong Lâm gia bảo liền bận rộn. Trải qua một hồi trang trí, Lâm gia bảo lập tức có không khí vui mừng. Đệ nhất tửu lâu ở trấn Vạn Lâm chính là tửu lâu của Lâm gia, do Lâm Gia Bảo xây dựng, gần buổi trưa, tiếng pháo hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người qua đường.
176 Thủy Lung ngồi yên không nhúc nhích, đầu ngón tay liên tục gãi. Vẻ mặt người đàn ông mặt gầy đại biến, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn Thủy Lung. Gã không ngờ, một cô gái trẻ tuổi lại có bản lĩnh như vậy, cắt đứt dây điều khiển của gã.
177 “Xem ra nàng rất thích. ” Thánh tôn nói. “Cái gì?” Nhất thời Thủy Lung không phản ứng kịp lời hắn nói. “Con mèo kia. ” Thánh tôn cười khẽ, ngay cả Thủy Lung cũng không thể thấy được đôi mắt giấu đằng sau mặt nạ của hắn.
178 Lâm Gia Bảo đổi chủ trong một ngày, đám cưới biến thành đám tang, khiến lòng người trấn Vạn Lâm bang hoàng. Bốn người Thủy Lung tiêu sái rời đi, để lại khổ sở và xoắn xuýt trong lòng khách khứa và người dân trong ngoài tửu lâu Lâm gia, không biết nên oán hận hay đồng tình với cái chết của Lâm Hữu Ngân.
179 “Tốt lắm. ” Cúi đầu, tiếng cười từ chỗ tối vang lên, người bên ngoài không có nghe thấy. ẩn Phượng hài lòng thu hồi ánh mắt, cảm thấy dễ chịu, chạy về hướng thánh tôn đang ở.
180 Khi Yến Phi anh chạy về phía bốn người Thủy Lung, Vu Cường Thịnh biết chuyện hỏng bét. Lúc này nghe lời Yến Phi Anh nói, Vu Cường Thịnh không khỏi đỡ trán thở dài, hai nam một nữ bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.