21 Đường Tịnh Minh hoàn toàn không nghĩ tới, có thể nghe được tin tức lớn như thế.
Nhưng anh ta không khỏi nghi ngờ, chuyện này là thật hay là giả.
Người có thể gả cho Thời Lệnh Diễn, nhất định kiều điện trong nhà Thi Mị cũng không kém.
22 Giọng nói chậm rãi vang lên, lạnh lẽo thấu xương.
Tạ Phương Phương bỗng nhiên giật mình.
Lúc này mặt cô ta đối diện với bồn cầu, mùi thuốc sát trùng xông vào mũi cô ta.
23 Theo tiếng thét này, Thi Mị giống như giật mình, xoay người lại.
Những người trong nhóm đều mở video lên, tất cả mọi người muốn nhìn thấy nữ thần nhiều năm không gặp.
24 “Ông xã, thì ra Thi Mị kết hôn rồi sao?”
“Không thể nào, cô ta kết hôn còn có thể biến mình thành dáng vẻ kia sao, chẳng lẽ cô ta gả cho người nghèo rớt mùng tơi?”
“Dựa vào đức hạnh của Thi Mị, cho dù không ai bao nuôi cô ta, cô ta cũng sẽ không tìm người nghèo rớt mùng tơi để lấy.
25 Dạng người như Thi Mị, sao có thể nhận biết được nhân vật như Thời Lệnh Diễn.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Thi Mị mở miệng ra là một tiếng ông xã, mà Thời Lệnh Diễn vậy mà cũng không có ý phản bác.
26 Tổng giám đốc Hầu kịp phản ứng: “Đúng thế, cô vào bằng cách nào?”
Tổng giám đốc Hầu chỉ vào Tạ Phương Phương, bình luận về cô ta: “Dáng vẻ không chỉnh tề, lộn xộn, bà điên này từ đâu đến đây làm cho khách quý của chúng tôi hoảng sợ như thế!”
Câu nói này của tổng giám đốc Hầu là vô cùng thích hợp rồi.
27 Giọng nói của Tạ Phương Phương rất lớn, cô ta sợ người khác không ít, còn dùng không ít ngôn ngữ cơ thể.
Xung quanh, càng có nhiều người nhìn về phía này, chỉ là ánh mắt đều hướng về phía cô ta, giống như đang nhìn một bà điên.
28 Đường Tịnh Minh tận mắt nhìn thấy Tạ Phương Phương bị bảo vệ kéo đi, sau đó anh ta mới phát hiện trong tay mình còn đang cầm di động của cô ta.
Trong di động còn không ngừng vang lên tiếng nghị luận, đề tài tập trung về Thi Mị, Tạ Phương Phương, và Thời Lệnh Diễn.
29 Thi Mị không nhịn được, kéo quần áo của Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn bất động thanh sắc thu lại, một ánh mắt cũng không cho Thi Mị, chỉ nhàn nhạt nới với Đường Tịnh Minh: “Đưa cô ấy về đi.
30 Đường Tịnh Minh im lặng, quay mặt nhìn đồ ngốc.
Đồ ngốc yếu ớt nhìn anh ta, lại nhìn theo phương hướng Thời Lệnh Diễn vừa biến mất, ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn.
31 Ông cụ Thời là một cán bộ kỳ cựu điển hình.
Ông luôn thích duy trì vẻ mặt nghiêm túc, không thích cười, rất có lực uy hiếp.
Thời Lệnh Diễn ít nói, anh được ông nội nuôi lớn, ông nội anh chính là một người nghiêm túc, bảo thủ.
32 Một đôi mắt đen nhánh của Thi Mị mở to ra, đôi mắt hồng hồng, dáng vẻ kìm nén không cho mình khóc, hiển nhiên chính là cô vợ nhỏ nhận hết ủy khuất.
Ông cụ Thời: “Thi Mị, cháu đi tắm trước nhé, tiểu Trần!”
“Ôi chao!” dì Trần nhanh chóng đi đến, kéo tay Thi Mị: “Thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi tắm rửa.
33 Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật.
Anh không nên nổi giận với một kẻ ngốc.
Hiện tại Thi Mị giống như một tờ giấy trắng, anh không ngăn được những người bên ngoài tô vẽ.
34 Thi Mị nghe được giọng nói trung khí đó.
“Ầm!”
Cửa bị đóng lại.
Thời Lệnh Diễn lùi lại một bước.
Thi Mị ngồi trên giường, khóe môi hơi vểnh lên rồi nhanh chóng biến mất, nhìn thấy Thời Lệnh Diễn, cô chớp chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ, giọng nói đáng yêu: “Ông xã, đi ngủ thôi.
35 Từng màn quen thuộc, nhưng lúc này xem lại, không khỏi cảm thấy trào phúng.
Cho dù như thế, Thi Mị không khống chế được, cô run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
36 “Oa…. ” Tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo vang lên trong căn phòng.
Thi Mị che lấy cái mông của mình, đáng thương ngồi dưới đất.
Nước mắt giống như hạt đậu, không ngừng rơi xuống, giống như cô đã phải chịu nỗi ủy khuất to lớn.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình
Số chương: 24