1 Đời này, có hai chuyện khiến cho Thời Lệnh Diễn cảm thấy hối tiếc nhất.
Một là: Lúc Đường Vũ chết, anh ở rất xa.
Thứ hai: Ly hôn với Thi Mị.
……………….
2 Đường Vũ và Thời Lệnh Diễn quen biết nhau 10 năm, yêu nhau 3 năm.
Ngày ấy, Thời Lệnh Diễn gửi tin nhắn cho cô: Anh chờ em ở cục dân chính.
Đường Vũ đang luyện tập ca khúc mới, nhìn thấy tin nhắn này liền cười nhạo, trả lời lại: Anh gọi em đi em liền đi sao?
Hôm đó là ngày thứ 3 Thời Lệnh Diễn đi làm nhiệm vụ, trước khi anh đi, anh ôm cô, nhỏ giọng nỉ non: “Chờ anh trở lại, anh dẫn em qua Thổ Nhĩ Kỳ tổ chức hôn lễ, lúc đó chúng ta cùng nhau hát bài này, sau này sẽ nói cho ba đứa con của chúng ta biết, đây là bài hát mà mẹ bọn nhỏ viết tặng cho cha bọn nhỏ.
3 Đường Vũ nhìn đồng hồ báo thức, hiện tại là 6 giờ 20 sáng, cũng gần đến lúc rồi.
Cô chịu đựng đau nhức trên người, đứng dậy, đêm qua phóng túng khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, lần đầu tiên thân thể này nếm trải việc đời cũng không có gì tốt đẹp.
4 Nửa tiếng sau, tại biệt thự Thời Vũ.
Bạch Nguyệt Khiết siết chặt tờ giấy trong tay mà cô ta phát hiện ở tren giường Thời Lệnh Diễn, nhịp tim của cô ta đập rất nhanh.
5 “Cậu thật đúng là người đàn ông phụ lòng!”Uông Thuyên Hà vỗ tay, lớn tiếng nói: “Lúc trước, Thi Mị nhà chúng tôi vì cứu cậu thế nhưng suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng mất, hiện tại hai người còn chưa lấy nhau được nửa năm, cậu liền ngoại tình, các người cho rằng Thi gia chúng tôi không có ai sao?”
“Hiện tại đầu óc của Thi Mị có vấn đề hoàn toàn là do các người ban tặng, cậu nhét con bé vào khu nhà cũ, không quan tâm thì cũng coi như xong, thế mà cậu còn ngoại tình, phi, súc sinh!” giọng nói Thi Học Bạch càng lớn hơn, mười phần trung khí, hận không thể xuyên thủng trần nhà.
6 Dưới ánh mắt của mọi người, Thời Lệnh Diễn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua bọn họ, lập tức không coi ai ra gì ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu, chậm rãi châm lửa, ngậm lấy điếu thiếu, híp mắt ngẩng đầu lên.
7 Đây là câu thứ hai mà Thời Lệnh Diễn nói từ khi mọi người vào nhà.
Rõ ràng là vô cùng ngắn gọn, thậm chí có thể hình dung là không có gì để nói.
Nhưng một loại khí chất vương giả vẫn tỏa ra từ trên người anh, dáng cao cao tại thượng của bậc đế vương, ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
8 Chú ba cười làm lành, vội vàng nói: “Chúng ta là người một nhà, cũng không nên nói hai lời, gần đây công ty chúng tôi làm một hạng mục, cần chút tài chính…”
Nói đến đây, ông ta xoa xoa tay, liếm môi, ánh mắt nóng bỏng, nói: “Cũng không nhiều, chỉ năm ngàn vạn mà thôi!”
Không nhiều, chỉ 5000 vạn?
Thời Lệnh Diễn giống như nở nụ cười, lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp.
9 Cô thế mà còn chưa đi.
Bạch Nguyệt Khiết hơi nhíu mày, đang muốn lên tiếng nói cô đi, nhưng sau đó cô ta lại nghĩ tới: Thời Lệnh Diễn ghét nhất là có người xa lạ ở chỗ của anh.
10 Giống như phát hiện có người nhìn mình, cô gái ngồi trên thảm ngẩng đầu lên, chiếc mũ dài rộng che khuất nửa gương mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt và nửa gương mặt.
11 Ánh sáng chiếu lên phong bì, Bạch Nguyệt Khiết có thể nhìn thấy chữ viết bằng bút chì trên đó, nét chữ có chút quen thuộc.
Thi Vân Thường nhìn thấy phản ứng này của cô ta, trong lòng tràn đầy đắng chát: “Chỉ là cô không nghĩ tới, chúng tôi căn bản không có làm lớn chuyện này lên, mà cô lại không đủ thông minh, nếu như da mặt cô đủ dày hơn một chút, cũng chụp cả cô vào trong này, lúc đó càng có thêm chứng cứ vô cùng xác thực, đến lúc đó ngay cả Thời Lệnh Diễn có muốn chối cũng không chối được!”
“Đó là cái gì?” Bạch Nguyệt Khiết hỏi.
12 Cảm xúc của Bạch Nguyệt Khiết đã ổn định lại, bỗng nhiên trong đầu cô ta hiện lên thân ảnh màu hồng đáng yêu, rõ ràng là một kẻ ngu lại có một gương mặt khiến cho mọi người phụ nữ đều ghen tỵ.
13 Dáng vẻ Bạch Nguyệt Khiết giống như muốn nói lại thôi.
Thi Vân Thường lại gầm lên: “Tôi cũng là đàn ông, trong phòng kia xảy ra chuyện gì tôi cũng hiểu rõ, cô nói không phải là cô, vậy ngoại trừ cô còn có ai?”
Thi Mị ngồi xổm trên mặt đất, nhổ cỏ: Còn có tôi!
Bạch Nguyệt Khiết không có nói tiếp, nước mắt không ngừng rơi xuống.
14 Sau khi Đường Tịnh Minh dẫn Thi Mị vào cửa, trong lòng lại xoắn xuýt.
Nhất là khi nhìn thấy Thời Lệnh Diễn một thân âu phục muốn qua công ty đi làm, càng cảm thấy thế thời này thật không công bằng, lớn tiếng nói: “Anh rể!”
Thời Lệnh Diễn chậm rãi uống một ngụm café, nhàn nhạt ừ một tiếng.
15 Thời Lệnh Diễn có chút đau đầu: “Anh uống nhiều quá!”
Đường Tịnh Minh trầm mặc.
Thời Lệnh Diễn rất ít khi uống rượu.
Nhưng trước ngày giỗ của Đường Vũ một ngày, anh sẽ qua quán bar của Đường Vũ uống mấy ly.
16 Hiện tại anh ngoài trừ tiền đều không thể cho gì.
Đường Tịnh Minh không dám phản bác, lắc lư bộ âu phục đoan chính mà khó có dịp anh ta mặc vào, nói thầm: “Em cũng rất bận, em bị mẹ bắt đi coi mắt đã rất thảm rồi…Con mẹ nó!”
Anh ta bất ngờ kêu một tiếng, làm cho Thi Mị bị dọa.
17 Nụ cười trên mặt Tạ Phương Phương liền sụp đổ: “Thi Mị, cô có ý gì?”
Thi Mị giống như bị dọa sợ, thân thể run lên, trốn phía sau Đường Tịnh Minh.
Bởi vì nghe thấy tiếng hét này, cô lại càng nhớ rỡ Tạ Phương Phương hơn.
18 Đường Tịnh Minh giống như không có chút nảo cảm nhận được ánh mắt những người khác nhìn mình như thế nào, để menu xuống, lộ ra hàm răng trắng: “Nếu như Tạ tiểu thư đã nhiệt tình như thế, vậy tôi cũng không tiện từ chối, cho em Thi một phần bánh kem đi.
19 Đây là trên đường đi, Đường Tịnh Minh dạy cô nói.
Quả nhiên, Tạ Phương Phương nghe xong, khuôn mặt khẽ động.
Đường Tịnh Minh vôi vàng ưỡn ngực, sống lưng càng thẳng tắp: “Đúng thế, nhà chúng tôi chính là như thế!”
Nếu như có thể gả cho anh ta, cho dù anh ta có nuôi dưỡng mười người ở bên ngoài, cô ta cũng không ngại.
20 Thi Mị nghiêng đầu nhìn cô ta, hướng cái nĩa về phía trước.
Tạ Phương Phương miễn cưỡng cười một tiếng: “Không cần. ”
Cô ta nhặt di động lên, điện thoại đã sớm hủy đi chế độ quay video.