61 Chợt đến lúc nàng tĩnh dậy lần nữa thì thấy mình nằm trong tay của thầy trò Hoàng Dược Sư. Hoàng Dược Sư nghe xong không khỏi "hừ !" giọng mũi một tiếng lạnh lùng và nói : - Tham quan hại dân, cẩu tặc vô đạo, ác thú ăn người, thật là loài đáng ghét cả.
62 Cha con Ngõa Tri Phủ được chàng để nằm quay lơ trên mặt án tựa như hai con heo tế thần. Hoàng Dược Sư lại dùng tay điểm vào "nhuyễn ma huyệt" của hai người đoạn trở tay một cái tức thì "bốp ! chát" hai tiếng vang lên, cha con họ Ngõa mỗi người mỗi nện cho một bạt tai, hàm hạ trếu qua một bên, miệng há ra tàng hoạc như hai chiếc càng cua.
63 Quả nhiên y tìm thấy có một trung niên văn sĩ, phẫm thái khoan hòa ung dung lướt trên mặt nước nhanh như ngựa tế. Trong loáng người ấy đã tiến sát cận be thuyền mình.
64 Hoàng Dược Sư chậm rãi theo chân hai tên giặc vào nơi sảnh đường, thấy chính giữa tòa đại sảnh có ba chiếc ghế bành bọc da cọp để một hàng ngang, giữa trần nhà có treo một khuôn biển với bốn chữ đậm nét sơn vàng : "Thế Thiên Hành Đạo".
65 Trịnh Thiên Vân bị Hoàng Dược Sư ném mạnh xuống đất đau muốn ngất đi được, lại nghe chàng bảo nếu chẳng đưa bạc ra sẽ cắt đầu mình thay bạc, hoảng hồn la lia lịa :- Có có ! Có bạc rồi ! Xin tha mạng tiểu nhân !Hoàng Dược Sư cười lớn bảo :- Đồ giặc thúi, đến bây giờ mi mới biết tánh mạng dáng quí hay sao ?Nét mặt bỗng rắn lại, lớn tiếng quát : - Mau giao bạc đây ! Hai chục vạn lượng, nếu thiếu một phân một hào, hừ ! Ta lập tức lấy mạng mi bù vào, quét sạch hết toàn trại chúng bây cho tất cả số người trên đảo này xuống dưới biển chầu hà bá ngay !Trịnh Thiên Vân vâng dạ liền miệng :- Vâng ! Vâng ! Tôi gọi bọn chúng đem bạc ra ngay, bảo đảm chẳng thiếu một hào.
66 Quả không ngoài ý liệu, Trịnh Thiên Vân và Võ nguyên Khánh hai người thấy Hoàng Dược Sư trở lên bờ, xông xáo giữa rừng tên núi kiếm như chỗ không người, trong khoảng khắc giết hại hơn mấy trăm bộ hạ của mình.
67 Nhắc lại Toàn Chân Giáo Chủ Vương Trùng Dương, sau khi đại hội Luận Kiếm Hoa Sơn trở về. Vì được danh Thiên Hạ Đệ Nhất Bá oai danh chấn động sáu cõi, nên chẳng bao lâu nhân vật võ lâm trên khắp miền Nam Bắc các tỉnh đều biết đến bản lĩnh cao sâu của Trùng Dương, nối tiếp nhau kéo đến Tung Sơn.
68 Chàng bình tỉnh lội ra giữa hồ, vừa lội ra độ bốn năm trượng, chợt nghe dưới chân bị giật mạnh một cái, tiếp theo đó hai cổ chân chàng bị một chiếc đuôi mọc đầy vẩy cứng quấn chặt lại và kéo mạnh xuống, thân hình của Đoàn Cẩm chìm lỉm xuống đáy hồ ngay.
69 Bắt đầu từ hôm ấy, Ngọc Động Chân Nhân lưu lại trong cung điện của vua họ Đoàn, mỗi ngày lại một toa thuốc huợt huyết lưu khí cho Đoàn Cẩm uống. Quả nhiên, hôm sau là lành bịnh như thường.
70 Đoàn Cẩm trong vô tình phát giác được phương pháp ấy để trị quái vật, tinh thần phấn khởi vô cùng, lúc luyện võ cùng sư phụ, Ngọc Động Chân Nhân đã dạy cho chàng một pho quyền pháp gọi là Bát Long Thiên Chưởng.
71 Ngọc Động Chân Nhân lầm lủi băng qua một đoạn u cốc hoang vu, bỗng nghe từ xa vọng lại trong hơi gió có tiếng nhạc ai tấu "tình tang !". Chân Nhân là người sành âm điệu, nghe tiếng nhạc vẳng đưa biết rõ có người đang tấu đàn tranh, mà loại tranh cầm là một trong những nhạc khí thời cổ khó học hơn cả tì bà, nếu chẳng phải là bậc tài hoa khó mà học cho tinh thuần nhạc vận.
72 Bắt đầu từ ngày ấy Ngọc Động Chân Nhân lưu lại Đại Lý thành để dưỡng thương, ba tháng sau mới phục hồi công lực như cũ. Một hôm Đoàn Hoàng Gia bèn hỏi Chân Nhân : - Con tôi từ lúc được đạo tăng đào luyện võ nghệ thấm thoắt đã mười năm dư, chẳng hay bản lãnh của tiểu vương như thế nào ?Ngọc Động Chân Nhân lắc đầu nói : - Môn võ thuật thật là vô biên bất cùng.
73 Do đó, nhất cử nhất động của quan viên lớn nhỏ trong triều, Đoàn Tấn đều hiểu rõ như chỉ trên bàn tay. Những người nào có ý chống đối với Đoàn Tấn tất thế nào cũng chết vì hai tên yêu đạo ấy.
74 Bọn thôn dân nghe Châu Bá Thông nói hăm he như thế đều cả kinh thất sắc, vì lúc nãy đã tận mắt nhìn thấy sơ qua bản lãnh ném người của Châu Bá Thông , hiểu rõ chàng ta hễ nói là làm , vạn nhất bị chàng thả hết rắn độc của mọi người bắt được ra thì thật là uổng công.
75 Châu Bá Thông chỉ bằng lòng chịu đánh chứ đâu có giao ước việc chịu đánh trúng chỗ nào. Vả lại cũng đâu có giao rằng không được tránh né ! Chẳng qua Cầu Thiết Chưởng túng quá nói ngang mà thôi.
76 Ra tới ngoài đường Châu Bá Thông suy nghĩ :- Sư huynh không cho mình uống rượu bây giờ anh ngồi định thần tập luyện, tại sao mình không biết lén trốn đi nốc một bửa cho đã.
77 Đơn Chí Hồng mở bằng câu hỏi lóng của Bào Ca hội. Trùng Dương chưa kịp trả lời, thì Châu Bá Thông đã chưởi tưới hột sen :- Đồ chó chết ! Lão gia do đường sạn đạo Xuyên Bắc đến đây không có quá giang xuồng ghe gì hết ? Cút ngay đi cho rồi.
78 Nguyên vì Trùng Dương bày ra cách đấu đó, ngoài mặt nói có tính cách vui chơi, kỳ thực, hàm ẩn một sự coi thường đấu thủ. Để trên mình ba chén trà trong khi giao đấu, giới hạn cử bộ trong phạm vi nhỏ hẹp của vòng tròn, càng tăng thêm lòng chẳng chút e dè sợ sệt trước những kẻ uy trấn Tứ Xuyên.
79 Nghe sư huynh thét mắng Châu Bá Thông hoảng hốt nhãy lùi trở lại, đưa tay tát vào mặt mình ba cái thật mạnh, mặt mũi đớ lơ. Trùng Dương ngó thấy tức cười : - Thôi ! Được rồi ! Cho sư đệ trổ tài với họ đấy.
80 Không trở về phương Bắc, bảy người cao đệ Toàn Chân xuôi đường đổ xuống miền Tây. Trong lúc cướp đoạt cống lễ họ đều hóa trang theo người thường, bây giờ thay đổi y phục trở lại phong cách đạo gia võ phái.