41 Cửa phòng vừa mở, mùi thơm của thịt lan tỏa bốn phía, thị nữ kia kìm lòng không đậu nuốt một chút nước miếng. Nàng nhìn thấy Tôn Nhạc nghiêm mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Là như thế này, ta vừa rồi ở bên ngoài ngửi được ở đây truyền đến từng trận mùi thơm đồ ăn nồng đậm, hết sức mê người, ta muốn hỏi ngươi vừa rồi đang làm cái gì? Có thể mua một ít không?” Tôn Nhạc từ lúc nghe được hai chủ tớ nói chuyện thì vẫn đang tự hỏi vấn đề này, có muốn lại đi xào một phần bán cho các nàng hay không? Đây chính là địa chủ có tiền a!Tôn Nhạc còn đang do dự, Nhược nhi đã đi đến phía sau nàng nói: “Đó là ta một loại kỹ thuật tổ truyền của nhà ta, không thể bán.
42 Hơn nữa, Tôn Nhạc phát hiện trên người mình, màu da xanh tối trên tay chân cũng tốt lên không ít, dần dần trở nênbình thường. Nhược nhi ngồi ở một bên cười híp mắt nhìn nhất cử nhất động của nàng, thấy sắc mặt nàng lộ vẻ vui mừng, không khỏi bĩu cái miệng nhỏ nhắn,“Một hồi khẩn trương, một hồi cười thành cái dạng này, thật sự là nghĩ mãi cũng không hiểu.
43 Đúng lúc này, giọng mũi của một cô gái từ ngoài cửa truyền vào, “Thả ta đi vào! Thả ta đi vào! Ta muốn gặp mặt Ngũ công tử!” Thanh âm của cô gái kia có điểm quen tai, Tôn Nhạc đang suy nghĩ , nghe được Ngũ công tử bên cạnh quát: “Người nào! Làm gì tranh cãi ầm ĩ không ngớt như thế?” Thanh âm của hắn cao quý mà uy nghiêm, vừa truyền ra bên ngoài tiếng kêu đó ngừng một chút.
44 Nhược nhi rón ra rón rén chạy vào cửa phòng, hai mắt hắn vừa chuyển, liền nhìn đến Tôn Nhạc đứng ở trong phòng ngủ sửa sang giường. “Tỷ tỷ!” Nhược nhi vọt tới trước mặt Tôn Nhạc lớn tiếng kêu lên.
45 Tôn Nhạc có điểm buồn cười: Thập Cửu cơ này nói chuyện kiểu gì vây? Có việc cầu người còn mang thái độ cao cao tại thượng?Nàng nào biết đâu rằng, những nữ nhân này cho tới bây giờ đều cho rằng nàng xuất thân thấp hèn, tuy rằng nàng biết chữ, còn có tên họ, nhưng nàng vẫn là dân đen! Đối với thân phận của này Tôn Nhạc, các nàng là muốn kính cũng kính không nổi.
46 Ngũ công tử cười cười, “Xuân sinh hạ trường(mùa xuân sinh ra, mùa hạ lớn lên), mùa xuân đúng là không thích hợp đi săn. ” Hắn nhìn về phía Tôn Nhạc, biểu tình thản nhiên nhìn không ra cảm xúc, “Thật không ngờ ngươi một cô bé con, cư nhiên cũng cảm thấy hứng thú với việc đi săn?” Tôn Nhạc mím môi đáp: “Tôi nghe lão nhân nói qua, thiếu niên đang tuổi lớn là lúc cần ăn thịt, bộ dạng mới có thể cao lớn cường tráng, liền suy nghĩ làm một ít món ăn thôn dã để ăn.
47 Trong xe ngựa, Ngũ công tử dựa nửa người trên ghế nhìn thẻ tre trong tay. Hai thiếu nữ sinh đôi thanh lệ ngồi phía sau hắn, một trái một phải xoa nắn bả vai cho hắn.
48 Xe ngựa không nhanh không chậm lăn đi, trong xe ngựa chỉ có tiếng đọc sách của Tôn Nhạc lanh lảnh truyền ra. Tiếng đọc sách này xen lẫn trong tiềng ồn ào cùng tiếng kêu la chung quanh, có vẻ rất không thu hút.
49 Tôn Nhạc liếc hắn một cái, liền lướt qua Tam công tử nhìn về phía chiếc xe ngựa thứ ba. Màn xe chiếc xe ngựa thứ ba rớt ra, bên trong ngồi là một thiếu niên khuôn mặt gầy, làn da đen, hai hàng lông mày như đao.
50 Chỉ chốc lát, cơm đã nấu xong, Tôn Nhạc trước tiên bới một chén đi qua dâng cho Ngũ công tử. Ngũ công tử quay đầu, chán ghét nhìn thoáng qua bát sứ trong tay Tôn Nhạc đang ngồi xổm, lắc đầu nói: “Cầm đi đi, ta nhịn đói hai ngày còn không muốn ăn nó.
51 Nguyên lai đây mới là mục đích bọn họ gọi mình! Tôn Nhạc lập tức rõ ràng rồi. Nàng không trả lời, vẫn cúi đầunhư cũ chậm rãi đứng thẳng người. Thanh âm câu nói sau cùng của mỹ nhân kia lớn một chút, vừa vặn lúc này tiếng nhạc tạm dừng, lập tức nó tinh tường truyền đến tai Ngũ công tử.
52 Tiếng cười đùa bên ngoài dần dần đi xa, qua hơn nửa giờ, Ngũ công tử từ từ nhắm hai mắt ra lệnh: “Mở rèm xe ra đi. ” “Vâng!”Tôn Nhạc hạ thấp người tiến lên, đem rèm xe kéo lên một lần nữa.
53 Phủ đệ Triệu vương hậu an bài ọi người Cơ phủ, ở phố xá sầm uất trung tâm thành Hàm Đan , hơn nữa phủ đệ thật lớn, kiến tạo có chút tinh xảo hoa lệ. Tại thời điểm sứ giả năm nước tề tụ, thành Hàm Đan một phòng cũng khó tìm, đám người Cơ phủ được mở mày mở mặt rồi.
54 Triệu vương hậu cười dài một ngụm uống xong, đảo mắt liếc về phía Ngũ công tử, “Nhưng mà Ngũ đệ, ngươi vì sao không nói một câu xuôi tai cho ta nghe?”Ngũ công tử nghe vậy đứng lên, hắn cúi đầu hướng Triệu vương hậu thi lễ, thấp giọng nói: “Nương nương phú quý đã là cực hạn, Cơ Ngũ cũng không biết nói cái gì cho phải.
55 Sau khi trở lại phòng ở, nàng tiếp tục luyện Thái Cực quyền. Trên đường mấy tháng này không có luyện tập, nàng cảm thấy mình giống như đang mắc nợ cái gì.
56 Tôn Nhạc đi vào một hoa viên nhỏ, tìm một cây cây liễu lớn, dưới cây liễu này có một băng ghế đá cùng mấy tảng đá, Tôn Nhạc đem lá rụng và tro bụi trên mặt ghế đá phủi đi, ngồi lên trên.
57 Triệu vương cung đất đai cực kỳ rộng lớn, ở bên trong đèn đuốc sáng trưng, vô số sân tinh xảo hoặc to lớn tọa lạc trong đó. Tôn Nhạc liếc mắt nhìn phòng ốc san sát một cái.
58 Thanh niên mở miệng đầu tiên kia ước chừng mười mấy tuổi, gương mặt dài, mi dài mắt phượng, hai lông mày cơ hồ dính vào nhau, làn da trắng nõn, hai mắt sáng ngời, mi mắt có điểm lạnh nhạt, vành mắt thâm quầng.
59 Đại vương tử quay đầu nhìn Ngũ công tử, hắn cười khanh khách tới gần từng bước, thanh âm trong trẻo nói: “Cơ Ngũ, huynh đệ chúng ta đã sớm nghe qua đại danh của ngươi a! Ngươi chẳng những diện mạo tuấn mỹ như ngọc, thật không ngờ tài trí cũng kinh người! Nhớ ngày đó Triệu vương hậu bất quá là một sủng cơ, địa vị thậm chí còn ở dưới mẫu thân ta, tiểu tử ngươi mưu lược triển khai diệu kế, liền làm cho phụ vương lập nàng là vương hậu rồi! Bởi vì một kế này, Cơ Ngũ ngươi coi như là có tài trí xứng với mỹ mạo của ngươi.
60 Ngũ công tử giương môi lên, ” Vàng này là thưởng cho ngươi, nhận lấy đi. ” Hắn nói tới đây, lại dặn dò: ” Khi ra ngoài nhớ đội mũ sa. ” Sau khi Tôn Nhạc nghe câu này, trong lòng không khỏi thở dài: lại là đội mũ sa, gương mặt của ta đây a, thật đúng là có lỗi với bộ mặt thành phố.