221 Năm ngày sau, Sở quân tới sau, liên quân ước chừng để cho bọn họ nghĩ ngơi hồi phục hai canh giờ, Doanh Thập Tam mới vũ động cờ chủ soái, hiệu lệnh tám mươi vạn quân tốt từng bước tiến về hướng Sở quân.
222 Tốc độ xem thẻ tre của Doanh Thu rất chậm, hắn đọc lướt qua một lần, sau đó đọc lại từ đầu một lần nữa, lại thả chậm tốc độ đọc từng chữ từng chữ. Trên gương mặt tuấn nhã thong dong kia, càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng khó coi, khi xanh khi trắng, khi thì nghiến răng nghiến lợi, làm cho Mông Kỳ một bên hết hồn.
223 Doanh Thập Tam vẫn không nhúc nhích đưa mắt nhìn Nhược Vương càng đi càng xa, trên gương mặt tuấn nhã hiện lên một chút thần sắc phức tạ. Nhìn chân trời tối như mực kia, trước mắt hắn dường như xuất hiện gương mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của Điền Công Tôn Nhạc.
224 Ngay lúc người trong thiên hạ suy đoán, cảm khái vì Tôn Nhạc thì Sở quân lấy xu thế mạnh mẽ, giống như cuồng phong càn quét vào đất Việt, không đến hai tháng, đã liên tục đoạt được tám tòa thành trì! Chuyện làm Việt Quốc càng thêm sợ hãi đó là Ngô nhân cũng không chịu thùa, thường thường phái binh đi sau cường đoạt, cũng giành được hai tòa thành trì của Việt Quốc.
225 Trần Lập đi ra ngoài không lâu, một trận tiếng bước chân liền vội vàng đi vào trong sân. Cũng không biết vì sao, tiếng bước chân kia lại dừng ngoài cửa viện.
226 Đoàn xe chậm rãi chạy tới hướng cửa thành. Tôn Nhạc vén rèm xe lên, lộ ra dung nhan dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Sóng mắt nàng như nước, nhảy qua một đám người đang đánh giá nghị luận, vội vàng nhìn vào trong hai đội kiếm khách đang giương cung bạt kiếm kia tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của Cơ Ngũ.
227 Tôn Nhạc xoay đầu lại nhìn Cơ Ngũ mỉm cười, gió thổi lên mái tóc của nàng, ánh nắng chiếu lên nụ cười sáng lạng của nàng, thực sự là phiêu nhiên như tiên! Nàng xoay đầu lại, nhìn chúng phụ lão lặng ngắt như tờ, huy động nội lực, cao giọng quát: “Chư vị phụ lão, tiểu nữ là Điền Công Tôn Nhạc!” Nàng vừa mới nói mấy chữ này, đám người đang xôn xao liền nổ tung.
228 Tôn Nhạc đưa mắt nhìn Sở nhân ngây ra như phỗng, quay đầu thấp giọng nói với Cơ Ngũ: “Cơ Lương, nói lời tiên đoán của chàng ra đi. ” Cơ Ngũ giật mình, lập tức hiểu được nàng đang nói đến cái gì.
229 Tự do hai người hy vọng đã lâu rốt cuộc gần ngay trước mắt, nên đều cực kỳ vui vẻ. Suốt vài ngày, hai người đều ngồi chung trong một chiếc xe ngựa, mỉm cười nắm tay nhau, thấp giọng nói chuyện phiếm.
230 Đau đớn thình lình xảy ra làm cho Tôn Nhạc cứng đờ, cả người từ trong choáng váng trầm mê đột nhiên thanh tỉnh. Nàng trợn to hai mắt rưng rưng, lên án nhìn Cơ Ngũ.