21 Thất cơ trong tiếng cười trộm của mọi người liền đỏ mặt. Giống như Tôn Nhạc dự đoán, bị Tuyết Xu quát, nàng không dám tức giận với Tuyết Xu, liền quay đầu lấy một đôi mắt ăn thịt người gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.
22 Dựa theo quy củ, sau khi Tuyết Xu rời đi Tôn Nhạc mới đi, nhưng mà nàng vừa nghĩ tới những ánh mắt chán ghét này, liền không muốn ngây ngốc đứng tại chỗ, chờ Tuyết Xu vừa ly khai liền nhận hết đủ loại lời nói lạnh nhạt cùng công kích.
23 Đảo mắt thời gian lại qua vài ngày, chạng vạng hôm nay, Tôn Nhạc cùng Nhược nhi ở hậu viện trèo cây. Sau ba tháng tĩnh dưỡng, thể cốt Tôn Nhạc đã khôi phục linh hoạt cùng nhẹ nhàng vốn có ở tuổi này.
24 Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến. Những tiếng bước chân này có điểm hỗn độn, hiển nhiên người đến không chỉ có một. Tôn Nhạc cùng chúng nữ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ cửa Tây viện đi tới bốn năm người, đi tuốt ở đàng trước là Trần phó quản gia, mà ở phía sau hắn có A Phúc, Tuyết Xu, đi cuối cùng là hai hán tử tráng niên một béo một gầy.
25 Trần phó quản gia vừa rời đi, Thất cơ dậm chân, oán hận liếc Tôn Nhạc một cái, cũng mang theo Hề nữ hai người ly khai. Nàng đi rồi, chúng nữ cũng không còn hứng thú ở lại, một đám lục tục giải tán, Tôn Nhạc nghe được có người nói: “Hiện tại Trần phó quản gia cũng dám ở trước mặt Tuyết Xu cùng A Phúc thiên vị Thất cơ rồi!” “Đúng vậy.
26 Ngũ công tử trầm ngâm một lát, thong thả, vừa sắp xếp từ ngữ vừa mở miệng nói : “Nếu có một người nam nhân, thê tử của hắn đã chết, mà một sủng thiếp của hắn muốn trở thành chính thê của hắn, có thể có biện pháp nào tốt không?”Tôn Nhạc ngẩn ra, một hồi lâu không nói.
27 Chỉ trong chốc lát, Ngũ công tử chỉ mặc một chiếc áo đơn bằng lụa màu trắng đi ra cửa phòng. Loại áo tơ này tương đối mỏng, Tôn Nhạc có thể xuyên thấu qua áo đơn nhìn đến bộ ngực thon dài rắn chắc của Ngũ công tử, thậm chí hai điểmtrên bộ ngực kia!(Myu: *xịt máu mũi*)Mặt của nàng đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu.
28 Lúc này chừng mười giờ sáng, Trần phó quản gia đã phái người đembữa sáng đến. Sau khi hai người ăn xong, Tôn Nhạc thu thập sơ phòng ốc, liền luyện tập Thái Cực quyền.
29 Tôn Nhạc cũng không quay đầu trở lại trong phòng, Thất cơ kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng bất ổn, nhất thời không nghĩ ra được chủ ý nào.
30 Tiếng quát của Trần phó quản gia the thé mà đắc ý, tiếng quát của hắn vừa rơi xuống, hai hán tử trẻ tuổi liền từ phía sau đám người đi tới, bước vào trong nhà gỗ.
31 Tôn Nhạc cùng Nhược nhi lúc này đã trở lại trong nhà gỗ, Nhược nhi vừa vào phòng, liền chạy đến cửa chính gắt gao đóng lại. Thấy còn chưa đủ, lại chuyển một cái ghế chặn vào sau cửa.
32 Nhược nhi thấy nàng chảy máu, hoảng sợ, hắn vội vàng nhào lên, vươn tay gắt gao bịt miệng vết thương của nàng, kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ chảy máu!”Tôn Nhạc vô lực rên rỉ: “Nhược nhi, chỉ cần đệ về sau không nói kiểu bộ dạng xấu là người thông minh nữa, tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện.
33 Đến ngày thứ bảy, mặt trời lên cao, trong thời tiết lộ ra một cỗ khô nóng Tôn Nhạc cùng Nhược Nhi ở trong nhà gỗ học tập. Sau một lúc, lại cứ theo lệ thường đi tới phía sau núi.
34 Trái tim Tôn Nhạc bang bang nhảy lên. Nàng đương nhiên biết, thái độ này của A Phúc đại biểu cho cái gì! Nó có nghĩa chủ ý của nàng đã thành công, còn hàm nghĩa bất kể là Ngũ công tử hay là A Phúc, đều vài phần kính trọng nàng rồi!Tôn Nhạc đè lại trái tim cấp tốc nhảy lên, cúi đầu, cung kính nói: ” Trước hết mời Phúc đại ca.
35 Đưa mắt nhìn Ngũ công tử và A Phúc rời đi, Tôn Nhạc lúc này đã không còn đau khổ chút nào, chẳng những không có khổ sở, nàng còn phải mạnh mẽ kiềm nén, mới không vui mừng nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
36 Giờ Tỵ là chín giờ sáng đến mười một giờ, Tôn Nhạc học những người khác ở Tây viện, trong phòng đặt một cái đồng hồ cát. Nàng cứ theo lẽ thường vào rạng sáng bốn năm giờ đã ra khỏi giường, vẫn luyện tập đến gần tám giờ rưỡi, liền xoay người đi đến sân của Ngũ công tửLúc này nàng đi ở trong viện, thỉnh thoảng có người chăm chú nhìn nàng.
37 Giọng điệu này của Nhược nhi, đúng là thập phần chín chắn điềm tĩnh. Tôn Nhạc chớp chớp mắt vài cái, nàng nghiêng thân về phía sau, đưa đầu đến trước mặt Nhược nhi , cười híp mắt nói: “A, Nhược nhi của ta đã trưởng thành, biết chịu khó rồi.
38 Thanh niên cao gầy miệng rộng há thật lớn, lại há thật lớn, nửa ngày mới lắp bắp nói: “Cơ Ngũ, đây mà là thị tỳ của ngươi?” Thanh âm của hắn vừarơi xuống, liền bộc phát một trận cười ha hả! Người cười hô hố là hai vị thanh niên công tử khác, thanh niên cao gầy kia vừa hỏi xong, cũng gia nhập đội ngũ cười to.
39 Tôn Nhạc mặc dù có tài, nhưng cũng không có khả năng khiến cho vài vị thanh niên tôn quý này đem nhiều tinh lực đặt ở trên người nàng, nàng lúc này thối lui là đúng thời điểm.
40 Nhược nhi đang đi, đột nhiên cúi đầu, trong nháy mắt giống như một con chuột chen vào giữa hai người lớn đang sóng vai đi tới. Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc cười hì hì không ngừng, trong tiếng cười, hắn linh hoạt quẹo trái, quẹo phải, như một ngọn gió xuyên qua mọi thứ, đảo mắt liền chui ra thật xa.