1001 Bọn họ mới chỉ là đẳng cấp Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, không cách nào vào tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu nên canh chừng lối vào tầng thứ bốn, có võ giả nào đi ra, nếu không phải Vương giả Sinh Tử cảnh thì thành đối tượng săn giết của bọn họ.
1002 - Chơi với lão quái vật như thế người chịu thiệt sẽ là ngươi, nhưng Thần Viêm có mục đích gì? Lâm Tiêu lắc đầu trở về phòng của mình. Long gia sốt ruột nói: - Mau lên, Lâm Tiêu tiểu tử, lấy báu vật ngươi đổi được ra đi! Vù vù vù! Trước mặt Lâm Tiêu xuất hiện ba món báu vật, một là cái mảng màu xanh, thoạt trông bình thường nhưng toát ra khí tức đậm đặc.
1003 Tin các cường giả thiên tài như Lăng Thiên Hậu, Bách Lý Huyền chết dần truyền về cá đế quốc, khiến mấy thế lực rất tức giận, tuyên bố muốn tìm ra hung thủ.
1004 Vù vù vù! Võ Vương Bách Lý Chiến đi không lâu sau hư không gợn sóng, một bóng người mờ ảo hiện hình. Thanh âm thì thầm vang lên: - A! Bách Lý Chiến và đệ tử Đế quốc Võ Linh tách ra, là thủ thuật che mắt sao? Hay giữ lại hạt giống cho Đế quốc Võ Linh? Hừ, mặc kệ, so với đám thiên tài thì báu vật trên người Bách Lý Chiến mới là mục tiêu chuyến đi của ta.
1005 Trong khoảng thời gian này Lâm Tiêu hiểu biết sâu sắc hơn việc tu luyện thần hồn, đã có thể quen thuộc nắm giữ một ít kỹ xảo vận dụng thần hồn. Long gia tặc lưỡi khen không dứt, rất tò mò về thần hồn của Lâm Tiêu.
1006 Đám người Từ Ly nhìn phòng ngự sắp tan vỡ, mắt tràn ngập tuyệt vọng: - Chẳng lẽ phải chết tại đây sao? Mắt thấy mấy con cửu tinh yêu thú đằng trước sắp phá phòng ngự, đột nhiên một bóng người từ phía trước lao ra.
1007 Lâm Tiêu gật đầu, đáp: - Lâm Tiêu. Một thiếu nữ thè lưỡi, hai tay trắng nõn nà ôm ngực, lòng còn sợ hãi: - Lâm thiếu hiệp thật trẻ tuổi, không nhờ có thiếu hiệp thì tỷ muội chúng ta đã gặp nguy hiểm.
1008 Lâm Tiêu cứu người là vì muốn cứu chứ không phải mong được báo đáp, huống chi võ giả bình thường xem đan dược cửu phẩm là báu vật vô giá, nhưng ở trong mắt Lâm Tiêu từng luyện chế vương phẩm đan dược thì không là gì cả.
1009 Nên biết thần hồn không phải tinh thần lực hoặc là chân nguyên cảm giác, trên cơ bản rất ít có thứ gì ngăn cản được thần hồn. Nhưng sương mù này chứa thuộc tính kỳ lạ ngăn cách mọi thăm dò.
1010 - Yêu tộc? - Sơn mạch Thiên Vẫn là chỗ trú của đế quốc yêu tộc, rất có thể. - Đi, mau vào trong, không thể để yêu tộc nhanh chân đến trước. - Dù là ai nếu dám cướp báu vật của chúng ta, yêu tộc hay nhân tộc đều giết không tha! Đám người La Bàn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hung tợn, hầm hừ lao vào sơn cốc.
1011 Đây là vì nguyên khí thiên địa trong cực phẩm nguyên thạch cô đọng đến cực độ, võ giả Quy Nguyên cảnh khó thể hấp thu, chỉ Nửa Bước Vương giả, Vương giả Sinh Tử cảnh mới từ trong đó hấp thu được nguyên khí thiên địa nâng cao chân nguyên cho bản thân.
1012 Mắt La Bàn đỏ ngầu: - Lùi lại hết, tiểu tử này là của ta! Tự tôn mãnh liệt khiến La Bàn không thể chấp nhận kết quả này, gã tức giận quát: - Tiểu tử thối, thực lực của ngươi vượt dự đoán của ta, nhưng ngươi nghĩ như vậy là sẽ đánh bại được La Bàn ta sao? Ngây thơ quá! La Bàn ta là thiếu chủ của Phái Vô Cực, mới rồi ta chỉ sơ sẩy, giờ cho ngươi biết được thực lực thật sự của ta! - Vô Cực Ma Công, Hoàng Tuyền Bích Lạc! Ong ong ong! Ma quang màu đen chói mắt bộc phát từ người La Bàn, thoáng chốc toàn thân gã bị ma quang đen bao phủ.
1013 Ầm! Lục lạc và đao quang va chạm, sóng xung kích vô tận khuếch tán bốn phương tám hướng. Lâm Tiêu lù lù bất động, Hứa Mạn thì lùi hai bước, mái tóc bay lên rối tung, rất là chật vật.
1014 Keng! Lôi Đình đao ra khỏi vỏ, Lâm Tiêu huơ lôi quang xanh thẳm. Lâm Tiêu vận dụng vô tận, tuyệt vọng đao ý thập phẩm viên mãn đến tột đỉnh. Lâm Tiêu muốn giám định xem đao ý và kiếm ý của đối phương ai mạnh hơn.
1015 Nghĩ lại cũng đúng, với thiên phú, thực lực, bối cảnh của Triệu Vô Cực có một món chí bảo không có gì đáng ngạc nhiên. Lôi Đình đao đi theo Lâm Tiêu đã một thời gian.
1016 Ngay khi Diệt Hồn Linh sắp đánh trúng Lâm Tiêu. Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng: - Các ngươi nghĩ ta chỉ có một chí bảo sao? Hừ, Sinh Tử Ma Bàn! Lâm Tiêu vung tay phải lên, hai ma bàn một đen một trắng bay ra từ tay hắn.
1017 - Vô Song bá kiếm - Diệt Thiên Thức! - Tung Hoành Như Nguyệt - Lạc Tuyết Vô Ngân! - Giết! Hai người đồng thời giận quát một tiếng, quang hoa bộc phát, bắn thẳng về hướng Lâm Tiêu, hai cỗ lực lượng va chạm trên hư không, cuối cùng hình thành một cỗ lực lượng cực lớn ầm ầm nghiền áp Lâm Tiêu.
1018 La Bàn hoảng sợ kêu to, toàn thân ma quang tung hoành, cố gắng chống đỡ Bát Quái Lô oanh kích, nhưng ma quang lại tầng tầng tan rã, lực lượng cường đại thẩm thấu tới, làm cho hắn liên tục phun ra máu tươi, da thịt dần nứt vỡ.
1019 Giờ phút này, ở bên trong một thông đạo khác thân hình Triệu Vô Cực lặng yên xuất hiện. - Tiểu tử chết tiệt, dám làm cho ta chật vật như thế, chờ khi nào ta gặp lại hắn, nhất định đem hắn bằm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Triệu Vô Cực nổi trận lôi đình, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng khi hắn chứng kiến hoàn cảnh chung quanh, sắc mặt không khỏi biến đổi.
1020 - Không ngờ là không gian khôi lỗi, xem ra người chế tạo huyệt động này có trình độ về không gian thật không kém ah. Thanh âm Long gia truyền tới. - Không gian khôi lỗi là gì? Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.