201 - Cái gì, đao pháp này! Hai mắt Liêu Lạc trợn tròn xoe, đao pháp kia thoạt nhìn như không có lực phá hoại, nhưng võ giả trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử lại làm cho hắn dấy lên cảm giác nguy cơ.
202 Thi thể ba người Liêu Lạc nằm trên mặt đất, bởi vì đi thật vội vàng, thi thể đệ tử Cửu Long bảo cùng vài hộ vệ chỉ đơn giản mai táng bên trong sơn cốc.
203 - Vậy mọi người nhanh chóng xuất phát…ân? Lời của Quý Lạc còn chưa dứt, đột nhiên nhướng mày, ánh mắt nhìn một khối nham thạch cách đó không xa, khóe môi lộ ra tia cười lạnh.
204 Trước thác nước, hơn hai mươi võ giả Huyết Ma mã tặc đoàn đều ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn theo phương hướng Lâm Tiêu biến mất, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó thể tin.
205 Trong Liên Vân sơn mạch nguy cơ mai phục khắp nơi, yêu thú trải rộng, loại hố sâu thế này rõ ràng không phải do thiên nhiên hình thành, rất có thể do yêu thú đáng sợ nào đó đào ra, mặc dù Quý Lạc vô cùng tự tin đối với thực lực của mình, nhưng còn chưa cuồng vọng tới mức địa phương nào cũng dám đi qua.
206 Vốn lấy thực lực của hắn nếu đối chiến với con yêu thú này tuy rằng vẫn có thể tử vong, nhưng ít nhất còn có thể kiên trì một lát, đáng tiếc hắn tự cho rằng mình có trí tuệ của nhân loại, cuối cùng thông minh bị thông minh hại, chỉ hai hiệp bản thân đã trọng thương, sắp chết.
207 Ngoại trừ những nội dung tu luyện phức tạp, Khống Thần Quyết còn có một yêu cầu, chính là cấp bậc tinh thần lực của luyện dược sư phải đạt tới nhất phẩm mới có thể tu luyện, nếu không không thể làm được.
208 Hai mươi ngày tu luyện cũng làm nguyên lực trong cơ thể hắn càng hùng hậu, đạt tới nhị chuyển đỉnh phong. - Mình cũng đã lịch lãm hơn một tháng rồi, tới lúc nên quay về giao tiếp nhiệm vụ, nhưng đầu của Ngô Ưng còn bị mình bỏ trong huyệt động kia, phải đi lấy mới được.
209 - Đây là…một huyệt động? Cuối sơn cốc không có vật gì, chỉ có một huyệt động tối đen, giống như thiên nhiên hình thành. Huyệt động như vậy ở trong Liên Vân sơn mạch nhiều vô số kể, nhưng không biết tại sao Lâm Tiêu lại có một cỗ cảm giác rùng mình dâng lên, trong lòng mơ hồ sợ hãi, tựa hồ huyệt động kia là cái miệng khổng lồ của yêu thú đang mở to, một khi tiến vào sẽ chết, tràn ngập nguy cơ.
210 Trong đầu Lâm Tiêu nhất thời hiện ra một hình ảnh to lớn, bao la hùng vĩ. Thời đại viễn cổ, vô số yêu thú cường đại kinh người công thành, mỗi yêu thú đều có khả năng thông thiên triệt địa, nhấc chân liền sơn băng địa liệt, dời non lấp bể, uy cực nhân thế, vào lúc này một vị cường giả nhân tộc tuyệt thế đỉnh cấp xuất hiện, vì bảo hộ truyền thừa của nhân loại, thiêu đốt sinh mệnh, tự bạo linh hồn, phát ra một chiêu cấm kỵ nhất.
211 Cùng lúc đó một thanh âm già nua vang vọng trong đầu Lâm Tiêu. - Luyện dược chi đạo uyên thâm, đan dược thành hình thiên biến vạn hóa, mênh mông vô cùng, có câu nói nhất tâm nhị dụng, nhất tâm tam dụng, thậm chí nhất tâm đa dụng, chính là đường của ta.
212 Khống chế Thương Long Tí phải dùng tinh thần lực, nếu ý thức của hắn đi vào phân thân Toản Địa Giáp còn có thể tiếp tục khống chế Thương Long Tí thì không sao, một khi không thể khống chế, chẳng phải hắn vĩnh viễn bị nhốt trong không gian Thương Long Tí sao?Trước khi tìm hiểu rõ ràng, hắn không dám thử nghiệm.
213 - Đau quá ah…Lâm Tiêu cảm giác linh hồn của mình đang phát run, thân hình như hỏng mất, đây là linh hồn cùng ý thức phòng ngự theo bản năng, loan đao đang xé rách thần hồn hư ảnh cũng run rẩy không ngừng, mơ hồ có cảm giác như sắp tán loạn.
214 - Ngày đó rốt cục xảy ra chuyện gì, vì sao phó đoàn trưởng truy tung ngươi tới bây giờ vẫn chưa về!Từng thanh âm tiếng quát chói tai vang lên, ba võ giả rút ra vũ khí, võ giả đầu lĩnh khí thế mãnh liệt, hai tay đeo thiết giáp thủ sáo siết chặt, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Lâm Tiêu.
215 Chương 215: Huyết sắc chi dạ. Chỉ thoáng tạm dừng, khoảng cách giữa hai người đã cách xa hơn trăm thước, nhìn thấy Lâm Tiêu tựa hồ còn đang ngơ ngác không phản ứng, trong lòng Mạc La chợt thả lỏng, khoảng cách một trăm năm mươi thước, Mạc La tự nghĩ dù Lâm Tiêu mạnh mẽ bao nhiêu cũng không cách nào ngăn chặn được chính mình.
216 Chương 216: Bại lộ. (1) Muốn không tạo ra động tĩnh thì nhất định phải đánh chết năm người cùng một lúc, nếu không một khi có người phát ra thanh âm, sẽ kinh động toàn bộ sơn trại.
217 Chương 217: Bại lộ. (2) - Đến lúc đó giết được bao nhiêu thì bao nhiêu, nếu thật sự không được thì cho Toản Địa Giáp động thủ. Trong lòng Lâm Tiêu suy nghĩ, thân hình tiến lên chỗ kiến trúc trên đỉnh kia.
218 Chương 218: Vây khốn. Trong đó đại hán khôi ngô nói chuyện với Kiền Lê khi nãy là mạnh nhất, trong tay huy một cây búa lớn cao chừng nửa người, trong hư không phát ra tiếng nổ vang thật lớn, đem không khí muốn chém thành hai nửa.
219 Chương 219: Thảm thiết. Hỗn loạn trong đám người, Lâm Tiêu chậm rãi đi tới gần Lãnh Chi Kiệt, làm ra bộ dạng như đang xem cuộc chiến. - Ha ha, thích, quá sung sướng! Lãnh Chi Kiệt hưng phấn cười lớn, toàn thân tràn ngập hắc sắc khí lưu, trường côn vũ động, vô số côn ảnh quét ngang tứ phương, trong tiếng nổ vang đánh thẳng tới Toản Địa Giáp.
220 Chương 220: Đột phá tam chuyển. - Nghênh Phong Nhất Đao Trảm! - Tà Nguyệt Trảm! - Bán Nguyệt Trảm! - Nghênh Phong Nhất Đao Trảm! - Phá Sơn Đao! - Đao Phong Âm Dương! - Lực Phá Sơn Nhạc! - Đao Cuốn Ngũ Nhạc! - Đao Nhạc Thành Lục! Chiến đao không ngừng bộc phát ra tầng tầng quang mang, như sóng biển cuốn về hướng Lãnh Chi Kiệt, đao mang đầy trời như nước thủy triều bao phủ hắn bên trong.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50