41 Nghiêm khắc mà nói, Phan Lôi phát hiện Lục Chung tức giận là sau bữa cơm tối. Tối nay cô ăn quá no, tạm biệt Tô Giác xong vốn muốn làm một chuyến tiêu thực.
42 Phan Lôi đến phòng bếp rót ình một ly sữa. Hi vọng sữa ấm sẽ có tác dụng xoa dịu tâm trạng. Sau khi cô và Lục Chung kết hôn, hai người hầu như chưa từng cãi nhau.
43 Phan Lôi cực thích nước ép hoa quả tươi, chẳng qua mỗi lần như vậy cô đều lười, cuối cùng chọn sữa tươi cho đơn giản. Cô rót một ấm hồng trà cho Tô Giác.
44 Nhờ Phan Lôi tỉ mỉ chăm sóc, tay Lục Chung rất mau khỏi. Thỉnh thoảng, Phan Lôi thấy vết thương dữ tợn kia vẫn còn hoảng sợ, cảm thấy cực kỳ kinh khủng, khi ấy sao Lục Chung có thể làm ra chuyện đáng sợ vậy chứ.
45 Trên đường trở về, Phan Lôi không nói gì. Cô ngồi ở ghế sau, cố gắng cách xa Lục Chung. Cô tự nói với mình, chuyện này không tốt. Mặc kệ Lục Chung làm gì, cũng là vì bảo vệ cô.
46 Hiển nhiên, gần đây Phan Lôi phạm phải sao Thái Tuế. Không phải gặp cướp trên đường, thì từ cầu thang nhà mình té gãy chân. Khi Tôn Như Ý chạy tới bệnh viện, Phan Lôi đang nghĩ có nên vào miếu đốt nhang đèn cầu bình an không.
47 Hiển nhiên Phan Lôi không thể xuất hiện, không chỉ không thể xuất viện, bị thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, nghĩ tới đây cô không thể hoạt động tự do rồi.
48 Trước khi Chuột Đồng tới, Lục Chung đã bỏ thuốc mê vào nước cho Phan Lôi uống. Như vậy có thể để Phan Lôi nghỉ ngơi tốt hơn. Nhưng chẳng biết có phải trùng hợp không, khi Chuột đồng nói muốn giải quyết Tô Giác, trong lúc ngủ Phan Lôi bỗng lẩm bẩm nói mớ.
49 Khi Phan Lôi đi vào, Tô San đang dùng một loại tư thế rất thân mật ghé vào người Lục Chung. Căn phòng tối tăm, nhất thời Phan Lôi không thấy rõ Tô San đang làm gì, chỉ cảm thấy khoảng cách hai người rất gần.
50 Hiển nhiên, cửa Lục gia cách âm không tốt. Cách một tấm cửa mỏng, Phan Lôi có thể nghe rõ giọng Tô Giác. “Lôi Lôi, Lục Chung không sao chứ?”Đương nhiên anh không có việc gì.
51 Trải qua nhiều năm như vậy, trong tiềm thức của Phan Lôi luôn ném những thứ không tốt ra sau đầu. Ví như cái chết của ông ngoại. Buổi sáng hôm đó, Lục Tự vội vàng tới gõ cửa phòng cô.
52 Trong tình yêu con người ta sẽ trở nên hẹp hòi nhất. Phan Lôi muốn không để tâm nhưng không có cách nào không để tâm được. Từ lần trước vô ý phá vỡ ánh mắt si mê của Tô San dành cho Lục Chung, trong lòng Phan Lôi như sợi dây đàn liên tục kéo căng.
53 Vì chân tướng muộn màng, trong lòng Phan Lôi dần dần khiếp sợ, chút hẹp hòi ăn dấm chua cũng không còn. Theo như cô biết, Lục Chung không phải loại người ôn hòa với kẻ tổn thương mình.
54 Khi Phan Lôi tỉnh lại, cho rằng bản thân gặp ác mộng. Cô luôn luôn gặp ác mộng, lần nào cô cũng tự nói với mình, chỉ cần tỉnh lại, tất cả sẽ tốt thôi.
55 Nói không mềm lòng là giả. Đặc biệt Phan Lôi cực kỳ dễ mềm lòng với Lục Chung. Có lẽ phụ nữ có mẫu tính trời sinh, hoặc đồng cảm với kẻ yếu. Trước đây thái độ Phan Lôi dành cho Lục Chung cũng có một phần là vì đồng tình.
56 Phan Lôi cảm thấy Tô San dường như có chút không bình thường. Điểm này, đã được Tô Giác chứng thực. Hắn chỉ vào đầu, ám chỉ đầu óc Tô San có vấn đề. Thăm Tô San xong, Tô Giác giữ Phan Lôi ăn cơm tối, Phan Lôi vốn muốn về nhà, nhưng ông trời không tác thành, ngay lúc cô muốn rời đi bèn nổi cơn mưa to tầm tả.
57 Phan Lôi từng thấy dáng vẻ Lục Chung nổi nóng kinh khủng, chẳng qua so với hiện tại, những cái trước đây thực sự chỉ là con kiến gặp con voi. Phan Lôi van xin càng làm Lục Chung tức giận, gần giống như xách con mèo hất Phan Lôi ra, Lục Chung túm Tô Giác lần nữa, mạnh mẽ muốn cho hắn một quyền.
58 Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phan Lôi mới từ trên giường bò dậy. Cô đến bên cạnh cửa, gõ, “Có ai không?”Ngoài cửa vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
59 Phan Lôi cảm thấy mình lạnh đến mức đầu lưỡi cũng tê dại, khi Lục Chung hôn, môi lưỡi cô đều chết lặng. Không cho bất kỳ phản ứng gì, cũng không có bất kỳ phản kháng nào, khiến người đàn ông tiến quân thần tốc.
60 Phan Lôi chỉ cảm thấy ấm áp hơn nhiều, rúc người chuẩn bị ngủ vù vù trong đêm tuyết lạnh lẽo này. Nhưng Lục Chung ở bên tai cô nói không ngừng. Từ khi cô không thích nói, Lục Chung lại thích nói chuyện.