21 Phan Lôi và Lục Chung trải qua quá trình trao đổi, cuối cùng quyết định đi resort thuộc chi nhánh Lục thị ngâm suối nước nóng. Hết cách rồi, thời tiết oi bức quá, ngoại trừ nước chỗ nào cũng không muốn đi.
22 Đứng ở góc độ của Lục Tự mà nói, hắn có thể dễ dàng thấy bóng người ngay cửa sổ tầng ba. Người nọ, quả nhiên không ra hồn. Hắn chỉ xài chút kế nhỏ, anh đã kích động tới vậy.
23 Nhờ thần dược của quản gia, mà môi của Phan Lôi đã nhanh chóng hết sưng. Nhưng trong người cô lại không hoàn toàn tốt được, đến tối còn mơ màng phát sốt.
24 Ngượng ngùng ăn xong bữa cơm, Phan Lôi hào hứng chạy về phòng mình. Cô đi tắm, dùng nước hoa Tôn Như Ý mua từ nước ngoài cho cô. Trong lúc chọn lựa nội y, cô còn chừa lại chút tâm tư nhỏ.
25 Không ai biết, Phan Lôi sợ hãi tình huống này bao nhiêu. Mặc dù cô đã yêu Lục Chung, cũng bằng lòng để thể xác và tinh thần vì anh mà nở rộ. Nhưng Lục Chung ở mặt này lại là người không biết tiết chế, anh chẳng biết chừng mực và dùng lực, thậm chí chẳng biết làm sao để phụ nữ thoải mái.
26 Thực ra đã không còn sớm. Hai người điên cuồng cả đêm, đều quên mất thời gian. Lúc này việc này không quan trọng. Mà quan trọng là Phan Lôi muốn đi vệ sinh một chút.
27 Thứ dục vọng này, thực ra nói không chính xác. Đàn ông có, phụ nữ cũng có. Có lẽ mới nếm thử mùi vị tình dục, hai vợ chồng son Phan Lôi và Lục Chung đều biểu hiện tình nồng mật ý trước nay chưa từng có.
28 Trong phòng tắm lớn hơi nước mông lung, Chung Phỉ Phỉ vuốt vuốt hơi nước trên tấm gương, nghiêm túc quan sát người phụ nữ trong gương. Thân thể lỏa lồ, trẻ tuổi mềm mại, dung mạo sắc sảo hoàn mỹ…Nếu như trên trán không có vết sẹo rõ rệt kia thì càng hoàn mỹ hơn.
29 "Ai?" Một đôi cổ tay trắng nõn như bạch xà quấn tới, Lục Tự nhíu mày không chút nể mặt hất ra. Lúc này tâm trí mê loạn chậm rãi phục hồi, Lục Tự ghê tởm bản thân lại có thể lên giường với người phụ nữ có tướng mạo tương tự người xưa.
30 Có lẽ tưởng tượng quá nhiều, Phan Lôi vừa trông thấy Chung Phỉ Phỉ đã nghĩ ngay Chung Phỉ Phỉ muốn giết người giệt khẩu. Cảnh giác lui về sau một bước, lại phát hiện Chung Phỉ Phỉ không ngang ngược như ngày thường.
31 Trong lòng Lục Vĩnh, sự hiện diện của Phan Lôi vẫn rất gượng gạo ở Lục gia. Cô là cô bé mồ côi được Lục gia nhặt từ biển về, lúc trước khi ông Lục còn sống rất săn sóc cô, thậm chí còn dùng cả họ của người vợ ông yêu nhất làm họ cho cô.
32 Ánh đèn trong căn phòng sáng thế, Lục Chung nhất định thấy hết rồi. Phan Lôi xấu hổ như đà điểu nhắm mắt lại, dục vọng càng nóng lên, cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của anh nóng bỏng cỡ nào.
33 Kia là Lục Chung cho tới bây giờ Phan Lôi chưa từng gặp. U ám, bạo lực tàn khốc… Không, thực ra nghiêm khắc mà nói, có thể gọi là tàn bạo rồi. Người đàn ông bị anh túm trước mặt có vóc người thấp bé, một quyền vung tới, Phan Lôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người kia phịch một tiếng ngã sấp xuống một đống bừa bộn.
34 Cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm. Ngày đó sau khi Phan Lôi bị đánh, vẫn ở trạng thái ngây ngô. Cô nhớ khi ấy Lục Vĩnh hét một tiếng thảm thiết, muốn xoay đầu nhìn lại bị Lục Chung ôm vào lòng.
35 Sự thực chứng minh, bé ngoan không thể làm chuyện xấu. Cho dù là chuyện hôn trộm người ta ngọt ngào thế. Phan Lôi đỏ mặt, môi còn chưa chạm vào Lục Chung, người đàn ông vốn nhắm mắt bỗng chốc mở mắt.
36 Lục Thanh Dương không phải không nghi ngờ lời Lục Tự nói. Khi thấy hình ảnh ở hiện trường, một luồng máu nóng xông lên đầu Lục Thanh Dương. Cảm giác bị phản bội dần dần chiếm lĩnh trong lòng.
37 Lục Chung hình như không có hứng thú quá lớn với tình thương của cha gì đó. Thỉnh thoảng Phan Lôi sẽ nói về đề tài này với anh, chẳng qua cảm giác Lục Chung cho cô cũng không quá quan tâm.
38 Đối với sự thật chồng mình bị câm, Phan Lôi đón nhận rất nhanh. Cô không cảm thấy Lục Chung kém hơn những người khác, ngược lại, Lục Chung còn tốt hơn nhiều người đàn ông trên đời này nhiều.
39 Khi Phan Lôi xuống lầu, vừa vặn đụng phải Lục Chung đang bước tới. Nhìn thấy cô, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông thoáng hiện nụ cười, mà phía sau lưng anh còn có Lục Tư và mấy nhân viên đi theo, anh nhanh chóng bước tới cầm tay cô.
40 “Anh Tú, sao anh ở đây?”Phan Lôi thét một tiếng kinh ngạc, chỉ thấy Tô Giác ở đối diện cười cười, “Vừa trở về… Được rồi, còn chưa chúc em tân hôn vui vẻ.