1 Anh học giỏi lại đẹp trai như một vũ trụ bao la rộng lớn có thật nhiều vệ tinh bao quanh là các cô gái xinh đẹp. Nó thích anh lắm nhưng xem lại nó xem.
2 -Tiểu Nghi dậy ăn cơm nàoTiếng gọi của mẹ làm nó tỉnh giấc, mở điện thoại ra thấy một tn nhắn mới. Gửi từ 30 phút trước. hix lúc đó nó còn đang bơi trong giấc mơ mà!-Ai thế nhỉ?Hộp thư đến:Người gửi : Phan Mỹ ĐìnhNội dung: Nghi ơi! Mày đọc tin nhắn này làm gì.
3 -Anh sao thế?- Nó hốt hoảng chạy lai chỗ Phan LâmAnh bỗng đứng lên ôm chật lấy nó lẩm bẩm:-Cứu, cứu tôi với. Có người giết tôi… cứu tôi với. Ngạc nhiên trước những lời nói của anh, tuy chẳng hiểu điều gì đang xảy nên nó chỉ còn biết an ủi anh bằng cách vỗ lên vai đang đẫm mồ hôi lạnh của anh như dỗ dành một đứa trẻ ngoan ngoãn sợ chúng bạn trêu.
4 Nhìn chiếc phù hiệu trên áo người con trai lạ đang bế mình. Đánh vần coi nào:-Trung học phổ thông quốc tế. . . ô. . . . . . . . . . . . . . ô. . . . .
5 Gương mặt này, giọng nói này, dáng người này:-Ú ú, anh chẳng phải người hôm đó sao. Đúng rồi, đúng là người hôm đó đã bế tôi. Là học sinh mới chuyển đến hả? Hoan nghênh hoan nghênh.
6 Xe càng đi cách xa thành phố, càng có thể thoải mãi thư giãn tận hưởng bầu không khí trong lành không khói bụi, được ngắm nhìn một không gian bao la rộng lơn không bị che chắn bởi nhà cao tầng.
7 Trời mập mờ tối, Phan Lâm và Khánh Đằng đã tìm hơn 30 phút mà chẳng thấy. Cả hai người quyết định quay lại trại để bàn bạc. - Tôi sẽ vào rừng tìm cô ây!- Không ! Thầy sẽ vào, đó là học sinh của thầy.
8 _ Lâm, Lâm, đại lão gia à! Sao vậy hả. Anh mệt quả rồi sao. . Nó để anh nằm gối đầu lên đùi mình. Tháo chiêc balo sau lưng anh ra, nó ngập ngừng một lúc rồi quyết định mở ra.
9 Trở lại công viên cậu bé tiến tới khu nhà vệ sinh công cộng. Vừa tới nơi đang định gõ cửa thì thấy then cửa bật mở. Theo phản xạ, cậu tránh sang 1 bên, nấp sau 1 cây ở gần đó và quan sát.
10 Nhận lấy điện thoại từ bác quản gia, Phan Lâm vui vẻ nói:- Bố! Con mới từ công viên về. Không khí ở đây rất tốt. khi nào bố về. Đầu dây bên kia không có tiếng hồi âm.
11 Khánh Đằng đang chuẩn bị đồ ăn, vừa ngấp ngỏm đợi cô học trò thân yêu trở về. Phải! Anh có cảm tình với cô học sinh ngốc nghếch này ngay từ buổi đầu gặp mặt.
12 Thời khoá biểu hôm nay: Sử. . . Toán. . . Văn. . . Văn. . . Thể. . Đây mà là cuộc sống sao?! Cơn buồn ngủ kia vừa đi thì lại có cơn cực buồn ngủ khác đến.
13 Ngồi trong xe, bầu không khí có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Phan Lâm đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, còn Nghi thì nhìn anh. Bỗng anh quay sang hỏi:- Muốn đi đâu?" hử??! Là lão kéo mình đi mà, sao lại hỏi.
14 Mệt. . . vì cười. . . vì hò hét. Đã lâu lắm rồi Nghi chưa được vui vẻ " hết ga" thế này. Calo trong người cô dường như chẳng còn. Chạy đến phía người con trai đang như tảng băng ngồi trên ghế đá.
15 Sau khi nghe và hiểu được những lời mẹ Phan Lâm nới, Dương Nghi cảm thấy thoải mái hơn, hiểu về anh hơn. Anh có một người "mẹ kế" không hề " dì ghẻ" chút nào.
16 Chưa bao giờ cô thấy Phan Lâm tức giận như thế. Khuôn mặt anh đỏ lựng, đôi mắt vốn đen láy giờ đã xuất hiện những tia máu đỏ. Anh ném cuốn sách mà mẹ anh đang đọc, hất tug tách trà mà bà đang uống rồi gằn giọng nói;-chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi đã để bà bước chân vào gia đình tôi, tiêu tiền của bố tôi nhung không có nghĩa là tôi cho bà cái quyền xía vào cuộc sống của tôi.
17 Thầy hiệu trưởng và thầy Khánh Đằng bước vào lớp. Sau khi thì thầm rồi cười khúc khích một hồi khiến cho bao học sinh trong lớp hồi hộp sắp nổ đầu, thầy hiệu trưởng mới chỉnh lại quần áo quay xuống lớp:- hi everybody.
18 Đúng 6h Phan Lâm đã đưa Dương Nghi đến sân bay. Đợi chừng 30 phút thì các học sinh và thầy Đằng, cô giáo tin học, thầy thể dục cũng đến. Ai đấy đều háo hức, nói cười rôm rả.
19 7 giờ tối. Tách ra khỏi lớp, Khánh Đằng kéo Dương Nghi đi chợ đêm chơi. Hai người lân la hết hàng này quán nọ ăn đồ ăn vặt. Dương Nghi khoác tay Khánh Đằng một cách rất tự nhiên, kéo anh chạy lung tung miệng nói:" Thầy! Đén chỗ đó đi"Điện thoại lại đổ chuông.
20 Phan Lâm thức dậy, thấy mình nằm trong một căn phong lớn, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Có lẽ là bệnh viện. Nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, anh nắm chặt bàn tày.