21 Chạy ra khỏi bệnh viện, Phan Lâm cứ thế chạy, anh nghĩ nếu anh chạy bằng chính đôi chân của mình thì sẽ nhanh hơn bất cứ phương tiện nào cả. Lý trí anh đang rối loạn hơn bao giờ hết, anh không biết phải làm gì, chỉ chạy thế thôi.
22 Tỉnh dậy, hình ảnh trước mắt nhòa đi. Dần dần hiện lên rõ ràng đến chói mắt. Dương Nghi thấy mình đang ở trong một căn phòng làm bằng gỗ. Một căn phòng trống trải có phần âm u hướng ra biển.
23 Phan Lâm buông Khánh Đằng , anh nắm chặt tay. Anh không chắc rằng sau khi anh nhảy xuống Khánh Đằng có buông tha cho Dương Nghi hay không? Nhưng có lẽ đây là cách duy nhất anh có thể làm để bảo vệ người con gái anh yêu.
24 Sau 2 năm, mọi thứ đã trở lại với quỹ đạo. Hình ảnh Khánh Đằng không còn làm Dương Nghi ám ảnh mà trở thành một hình ảnh đẹp về người thầy, người bạn mãi luôn sống mãi trong tim cô.
25 - Sao em còn ở đây? Mai thi rồi đó!Phan Lâm trở về nhà muộn,ngạc nhiên khi thấy Dương Nghi đang ngồi ăn hoa quả. - Con bé nói phải nhìn thấy con thì mới có thể thi tốt được.
26 ** Ngày tốt nghiệp của Phan Lâm**Đối với nhiều người, tốt nghiệp phổ thông trung học đơn giản là kết thúc cuộc đời học sinh vất vả. Nhưng với gia đình của Phan Lâm lại là một chuyện khác.