21 Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm trở lại mới thở dài khe khẽ, hắn cười nhạt một tiếng, cũng nâng bước ra gian ngoài ngồi xuống. “Muốn đứng nói sao?”Khánh Nhiễm thấy hắn nhếch mày, giọng nói lại mang theo vài phần mỉa mai, nàng cũng không thể nghĩ nhiều, cất bước ngồi xuống bên kia chiếc bàn.
22 Phượng Anh kéo Khánh Nhiễm trở lại nhã gian, đem nàng tiến vào buồng trong, hắn nhìn khắp mọi nơi chau mày. Bởi vì lúc nãy ở dưới đại sảnh đã nhìn thấy hết, quan binh đang trực tiếp đến lầu hai, tai nghe những âm thanh hỗn độn ngày càng gần, Khánh Nhiễm kéo tay Phượng Anh.
23 Khánh Nhiễm vẫn giấu mình trong nhã gian đó, đến lúc trời tối mới lặng lẽ ra khỏi tửu lâu, trong màn đêm che khuất, nàng lần mò từ ngõ nhỏ về tới căn viện bỏ không.
24 Một khoảng trời xanh biếc quang đãng, mây trắng nhẹ bay, ánh nắng trên cao ấm áp. Trước cửa son của một phủ đệ danh giá, mười mấy thị nữ đeo vòng ngọc mặc hoa phục lấp lánh chia làm hai bên, đoàn thị vệ hăng hái đang đứng sau một cỗ xe ngựa tinh xảo, ai nấy đều nhìn vọng vào bên trong phủ, sau cánh cửa son.
25 Cửa xe bị đóng chặt, Khánh Nhiễm quay đầu mở to mắt nhìn Phượng Anh, trên mặt bắt đầu phòng bị, thân thể nàng cũng không khỏi cứng đờ. Nàng âm thầm nghiêng người, tự tạo một khoảng thuận lợi duỗi thẳng chân, phòng ngừa Phượng Anh đột ngột tấn công tới.
26 Sau khi bái biệt Phượng Anh, Khánh Nhiễm đều đi dọc theo con đường hướng đến Huy châu, nàng cũng không vội, chậm rãi di chuyển, đến ngày thứ hai thì đến được một trấn nhỏ tên là Tước Câu.
27 “Thanh muội, đừng nóng giận mà. Thanh muội cùng Tứ lang quả thật là có duyên, tại kinh thành cũng có thể gặp nhau, đến đây đến đây, chúng ta cùng nhau ngồi tâm sự.
28 Cuối tháng năm, con đường mùa hạ quanh co khúc khuỷa, gió mát phất qua mặt. Khánh Nhiễm vừa giáo huấn Tứ lang mặt dầy, ánh nắng cũng tươi sáng, kinh đô đã ngay tầm mắt, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều.
29 Tứ lang hung tợn nói như vậy, nhưng lại không làm cho Khánh Nhiễm hoảng sợ, nàng chỉ nhíu mày một chút, sau đó cười khẽ trào phúng. Nàng không cảm thấy kỳ quái vì sao tên nhóc này biết thân thế của nàng, ngày ấy hắn giúp nàng đánh lạc hướng quan binh, nàng liền mơ hồ đoán được phần nào.
30 “Bầu trời sương giăng, từ khi bắt đầu, trăng lúc quay ngược về cổ tích xưa, sương trắng đã như có như không. Quen nhau trong làn mưa bụi, đêm trăng mờ mịt, chỉ một song cửa giấy trắng màu son, tưởng gần nhưng xa cách tới vậy, yên tĩnh cùng trống rỗng biểu đạt sự thê lương trong lòng ta.
31 Kinh thành Chiến quốc ,Thước ca thành là một toà thành cổ ngàn năm, các kì đế vương của Tả Chu vương triều cũng đóng đô ở nơi này. Vào những năm cuối cùng của nhà Tả Chu, dân chúng luôn sống trong cảnh lầm than cơ cực, phiến loạn diễn ra khắp nơi.
32 Trong lòng Khánh Nhiễm lo lắng, nhưng nghe hắn rống lên như vậy thì đầu đầy hắc tuyến. Lại nghe cách đó không xa, những cấm vệ quân đang một trận cười sặc sụa, lo lắng mới vừa rồi đều bị cuốn sạch đi hết, cảm thấy thật là xấu hổ.
33 “Mau mau đứng lên đi, ngẩng đầu cho bản cung nhìn xem. Nơi này cách Nhạn thành rất xa, bản cung đã từ lâu chưa được nhìn thấy người ở quê hương mình rồi.
34 Những ngày kế tiếp, Khánh Nhiễm sống tại Nguyệt Cầm cung rất bình yên, mỗi ngày trừ bỏ học tập lễ tiết trong cung, thời gian còn lại nàng đều dùng để tìm hiểu cách bày bố của binh lính như thế nào, ngày ngày quấn quít lấy cung nữ hỏi tình hình, từ việc lớn tới việc nhỏ, hữu dụng hay vô dụng đều cố gắng ghi nhớ.
35 Nắng đã lên, ánh sáng chói mắt chiếu rọi qua tầng cây, tạo thành những luồn sáng thẳng tắp. Mặt đất vốn khô ráo, nay bị ánh nắng gay gắt chiếu vào thì càng thêm nức nẻ, không khí nóng rực như ngưng trệ qua từng đình đài lầu các, lá cây không một có tiếng động, trong không khí chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng ve kêu hanh hao, nơi đâu cũng khô nóng khó chịu.
36 Trong Vi Nguyệt cung, Chiến Anh Đế cùng Minh phi đang nghỉ ngơi, đột nhiên bị những tiếng ồn ào náo động ngoài điện làm cho tỉnh giấc. Minh phi mở to mắt, lắng nghe một chút.
37 Năm thứ mười chín Cánh Trữ nhà TảChu, tòa thành cuối cùng còn sót lại của vương triều Tả Chu – Nhạn thành, đã bị Yến quốc công phá thành công. Vương triều Tả Chu nắm giữ toàn bộ đại lục Trung Nguyên gần hai trăm năm đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
38 Đây là bài ca dao miêu tả Mông Sơn ở phía nam Chiến quốc. Bài ca dao được dựa trên cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ, cao ngất cùng với cái lạnh thấu xương của dãy núi Mông Sơn nổi tiếng, cũng là ngọn núi cao nhất trong cả năm nước.
39 Rừng cây tùng yên tĩnh, xanh um lặng lẽ, gió nhẹ khẽ lướt qua, mang theo mùi nhựa tùng. Cách đó không xa, suối nước nóng tí tách phát ra nhịp điệu. Khánh Nhiễm nhảy vụt đi trong rừng tùng, thấy cách đó không xa dưới ánh trăng mông lung hiện lên ánh nước lấp loáng, sương mù dày đặc bao phủ suối nước nóng, hai con ngươi đen huyền càng thêm sáng ngời.
40 “Công tử, Vân phu nhân đã dẫn nữ nhi chạy về phía bắc”. Một tiểu tướng mặc áo giáp thấy Địch Táp đang lạnh lùng nhìn Vân Nghệ liền bước lên phía trước, cung kính nói.