41 Ẩn nấp sau tảng đá lớn, lúc này Tĩnh Viêm cũng trợn to mắt nhìn thấy hết thảy, hắn gần như muốn lao ra đó, bàn tay đã ướt đẫm máu tươi, ngay đến môi cũng bị cắn nát.
42 Tháng chín, tháng đầu tiên trong ba tháng mùa thu *. (*Trung Quốc là quốc gia thuộc Bắc bán cầu, thời xưa người ta đã tính toán được các mùa trong năm, mùa thu ở Bắc bán cầu bắt đầu từ tháng 9 đến hết tháng 11, đầu tháng 12.
43 Đúng giờ Tuất, tiếng chuông vang dội, Chiến Anh Đế rốt cuộc di giá đến Chính Hoà điện. “Hoàng thượng giá lâm. ”Thanh âm thái giám truyền thị vang vọng , mặt Chiến Anh Đế đầy ý cười, uy nghiêm tiến vào, bách quan đứng dậy hành lễ, đồng loạt quỳ xuống diện kiến thánh nhan.
44 Khánh Nhiễm giẫm lên thảm đỏ chậm rãi tiến về vũ đài, đèn ngọc lưu ly thắp sáng cả đại điện như ban ngày, tà áo đỏ bay tán loạn trong gió, dải lụa mềm khoát lên hai cánh tay, ôm trọn qua vòng eo mảnh khảnh, nhẹ bay trong đêm như đang khiêu vũ.
45 Tâm Khánh Nhiễm căng thẳng, nhanh chóng thu tất cả động tĩnh ở cửa điện vào mắt, nàng phải tìm cơ hội chạy thoát trước khi Cấm vệ quân tiến đến. Nàng biết, nếu không thoát khỏi Địch Táp, bản thân sẽ không có cơ hội chạy đi, hiện tại Địch Táp chưa có động tĩnh, nàng khẽ lướt mắt về phía ngự đài, lạnh lẽo nhìn ba thân ảnh ngồi trên đó, chỉ cần ba người kia không ra tay, nàng vẫn có khả năng để đào thoát.
46 Địch Táp phi thân đuổi theo, ánh mắt lướt qua góc điện, chính lúc thân ảnh màu đỏ loé lên rồi biến mất. Hắn tùy tay đoạt lấy cung tên của tên lính bên cạnh, phi thân liền đuổi theo.
47 Cung nữ giúp đỡ Nguyệt phi ra sườn điện, sớm đã có xe ngựa đứng chờ, Nguyệt phi vịn vào tay cung nữ bước lên, lúc màn xe buông xuống, trên mặt nàng liền khôi phục vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh.
48 Chu Thuận cung cũng là nơi phi tần sinh hoạt nghỉ ngơi, nhưng đa số đều là những cung nga cấp thấp, trong cung ít có địa vị, nơi này trừ bỏ nội cung thị vệ, còn mệnh quan triều đình và Cấm vệ quân bình thường không thể đi vào.
49 Ánh trăng ảm đạm, mang theo hơi thở lạnh lẽo cuốn vào tầng sương mù, ánh lên những hình ảnh kì dị trên bức tường son đỏ thắm, phía trước cửa Trắc Vân đang có một đội Cấm vệ quân thủ vệ, đèn đuốc nối nhau, nghiêm chỉnh dựng thẳng trên tay mỗi người.
50 Xe ngựa lướt nhanh cán lên những mảnh đá trên đường, ngẫu nhiên có gió đêm nhẹ nhàng phất qua, làm cuốn lên màn xe lượn lờ. Ánh trăng chiếu rọi, mang theo hơi thở lạnh lẽo của sương mù thẩm thấu vào bên trong xe ngựa, dừng lại trên da thịt trắng trong tinh tế của Khánh Nhiễm.
51 Khánh Nhiễm cảm thấy như đang bị nhấn chìm trong lò lửa nóng rực, đôi lúc lại giống như đang chìm nổi giữa biển băng lạnh giá, cả người lúc lạnh lại lúc nóng, rất hỗn loạn!Những hình ảnh chấp nối mơ hồ lướt qua đầu nàng, lúc là gương mặt tươi cười hào sảng của cha, lúc là bàn tay dịu dàng của nương đang vuốt ve mặt nàng, trong chốc lát lại là biển máu nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt đất, nàng hoảng sợ muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại giống như có vật nặng đang đè vào, không còn chút sức lực.
52 Gió thu thổi nhẹ, vờn quanh bầu không khí quang đãng, đêm thu tươi mát và yên tĩnh, ánh trăng sáng trong như nước, là thời gian thoải mái ngắn ngủi trước khi mùa đông dần tới.
53 Lận Kì Mặc vừa đi, Khánh Nhiễm liền đứng dậy bước đến trước gương đồng ngồi xuống, trong gương phản chiếu một gương mặt đầy đủ màu sắc, nàng hơi sửng sốt, ha ha cười một tiếng.
54 Mưa thu lất phất kéo dài suốt một đêm, sáng hôm sau, ánh nắng Mặt Trời ấm áp, những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng đáp xuống tầng mái hiên, hoàng cung như được tẩy rửa qua một lần, không gian thoáng đãng mà yên tĩnh.
55 Trên giường lớn, Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc giằng co, thân thể kề sát nhau, bốn chân gắt gao quấn vào một chỗ. Bốn mắt nhìn nhau, đều tự bắt đầu khởi động một dòng nước xiết.
56 Tuy ngoài miệng Lận Kì Mặc nói không vội, trên mặt cũng cười cợt nhã, nhưng trong lòng luôn biết phải nhanh chóng đưa Khánh Nhiễm rời đi, nếu thực sự bị tìm ra, sợ rằng sẽ dẫn đến chuyện xấu.
57 Khánh Nhiễm theo những thị vệ Lân quốc rời khỏi Lân Cáp viện, phía bên ngoài đã huyên náo ầm ĩ. Thị vệ ở sứ quán của Chiến quốc, cùng các nhóm cung nhân kéo nhau xách nước, cầm những vật có thể dập lửa vội vàng chạy tới hướng này, Khánh Nhiễm vốn còn lo lắng sẽ có người chú ý tới bọn họ, mắt thấy mọi nơi đều hỗn loạn, xem ra nàng đã lo lắng thừa.
58 Trình Anh bước nhanh ra phía ngoài, vừa tiến đến nguyệt môn đã chạm mặt Địch Táp, quần áo đen tuyền ôm sát người, mang theo đại huy màu đen, thả nghiêng trên bờ vai rộng lớn, bay phấp phới theo mỗi nhịp bước chân của hắn, làm tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp, phảng phất như một thanh kiếm tinh tế chưa được rút khỏi vỏ.
59 Thước Ca thành chính là kinh đô của Chiến quốc, cũng là tòa thành trì lớn nhất trong năm nước, đời sống nhân dân phồn hoa tất nhiên không cần phải nói nhiều.
60 “Nhiễm Nhiễm, ngươi khiến Phượng Anh tìm thật khó. ”Phượng Anh nở nụ cười bước trong ngục đạo, ánh mắt bình thản dừng lại trên người Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm lại không hoảng sợ, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn hắn, khóe môi cười như không cười.